Tiểu Thư Giả Sống Lại: Kệ! Mình Nhắm Mắt Nằm Luôn - Chương 3: Tới Đây, Dùng Nước Bọt Dìm Chết Tôi Đi!
Cập nhật lúc: 01/12/2025 12:50
Lâm Vũ Thu: “…………”
Bà ngơ ngác quay sang nhìn Phó Lam Xu – cô con gái vốn ngoan ngoãn đang đứng yên bên cạnh.
Không chỉ mình bà đâu.
Phó Khanh Thời cũng đứng cứng người, mặt viết rõ bốn chữ “muốn nói mà thôi”.
Người cha Phó Chấn Đình luôn tự nhận là theo “chủ nghĩa vô thần” mà bây giờ gương mặt cũng đầy biểu cảm phong phú: ngơ ngác, nghi ngờ, bối rối, hoang mang... đủ cả bộ sưu tập.
Còn Tạ Từ thì… đã đạt cảnh giới “bình tĩnh như không”, kiểu “ừ, thế giới này còn gì lạ nữa đâu”.
Nhưng cú sốc mà Phó Lam Xu mang lại chưa dừng lại ở đó.
Chỉ thấy cô khoanh tay, thản nhiên thừa nhận trước mặt mọi người:
“Cô nói đúng đấy.”
Cô gật đầu cái rụp:
“Tất cả là lỗi của tôi, do tôi không biết thân biết phận, lại mơ làm bạn với Triệu Ngọc Khê cô. Đúng vậy, tôi là người độc ác như thế đấy! Nào, tới đây đi! Dùng nước bọt dìm c.h.ế.t tôi đi! Dùng đạo đức trói buộc tôi đi!”
Giọng cô cực kỳ chân thành, còn mang theo xúc động, nghe ra là nói từ tận đáy lòng luôn.
Phó Nhiễm Nhiễm nhíu mày.
Ủa? Sao cô ta khác bữa trước quá vậy?
Triệu Ngọc Khê đứng đơ người, cằm sắp rơi xuống đất.
Mọi người chung quanh cũng giật mình: chưa từng thấy ai tự mời thiên hạ c.h.ử.i mình một cách thành khẩn như vậy.
Không khí náo nhiệt của buổi tiệc bỗng đóng băng trong vài giây.
Lâm Vũ Thu cảm giác trời sắp sập.
Con gái ngoan của bà... bị ma nhập hả?
Từ trước đến nay, Phó Lam Xu vẫn là mẫu con gái ngoan ngoãn, đẹp đẽ, học giỏi – kiểu “con nhà người ta” chính hiệu.
Giờ bỗng dưng bật chế độ “mặn mòi như nước biển” thế này, đúng là lần đầu tiên!
Không chỉ Lâm Vũ Thu, mà cả cha và anh trai đều trố mắt như thấy ma.
——【Haha, con nhỏ Karao- khê kia muốn tôi làm kẻ xấu hả? Vậy tôi tự đen luôn! Ai đen hơn được tôi nào?】
Tạ Từ: “…………”
Cái này đúng là chiêu “g.i.ế.c địch tám trăm, tự hại một nghìn”!
Lâm Vũ Thu cuối cùng cũng tỉnh ra khỏi cơn sốc.
Khoan… hình như bà nghe được suy nghĩ của con bé?
Phó Nhiễm Nhiễm thấy mẹ không nói gì thì cuống lên, vội bước mấy bước, nhẹ nhàng nâng váy, khéo léo đứng gần Tạ Từ:
“Chị ơi, chị đùa thôi đúng không? Sao chị có thể là người như vậy được?”
Phó Lam Xu giơ tay, làm dấu số sáu:
“Bingo, cô thông minh ghê! Giỏi lắm, siêu trí tuệ!”
Phó Nhiễm Nhiễm: “…………”
(Cô tức nghẹn: Tự phốt à? Sao giờ không tự bốpc nữa đi, tôi còn biết nói gì tiếp đây?!)
Cô nheo mắt nhìn Lam Xu, cảm giác có gì đó rất không ổn.
Triệu Ngọc Khê bên cạnh ngửi thấy “cơ hội thể hiện bản thân” liền vội chen vào:
“Lam Xu, xin lỗi đi, Nhiễm Nhiễm chắc chắn sẽ tha thứ cho cậu thôi.”
Rất thành công — ánh đèn spotlight chiếu thẳng vào cô ta.
Cả hội trường đều đang nhìn “nữ thần thánh thiện” này.
Phó Lam Xu nhìn cô ta, cảm giác mắt hơi nhức.
“Đúng là nể mặt quá rồi nghĩ mình ngon à? Tôi khuyên cô về soi gương xem cái ‘hào quang đức mẹ thánh a la’ của cô từ đâu ra đi.”
Triệu Ngọc Khê đỏ bừng mặt: “Cậu... cậu quá đáng lắm!”
Rồi ôm mặt chạy mất tiêu.
——【Đã! Thành công mắng chạy 1!】
Phó Nhiễm Nhiễm tức nghẹn: “Chị, sao có thể nói mấy lời làm tổn thương người khác như vậy!”
“Câu nào tổn thương thế? Chỉ cho tôi đi, tôi repeat một trăm triệu lần!”
Phó Nhiễm Nhiễm tức đến run, ôm n.g.ự.c loạng choạng.
——【Đúng rồi, chính chỗ đó, té đi, té ngay vào giày da đen của anh Tạ Từ cho đủ combo!】
Tạ Từ lập tức... lùi chiến thuật ba bước!
Lâm Vũ Thu, Phó Chấn Đình và Phó Khanh Thời đồng loạt dán mắt nhìn Phó Nhiễm Nhiễm.
Phó Nhiễm Nhiễm bước thêm hai bước — rồi “rắc”, gót giày trượt, người nghiêng đi.
May mà Lâm Vũ Thu phản ứng nhanh, chộp lấy tay con gái, giữ chặt eo lại.
Dù sao cũng là con ruột, không thể để con mình ngã bẹp ra làm trò cười được!
Mà thật ra, hôm nay đủ lố rồi!
Phó Nhiễm Nhiễm muốn ngã vào lòng Tạ Từ: “…………”
Phó Chấn Đình chấn động tâm linh:
Con gái mình… biết tiên tri hả?!
Phó Khanh Thời cũng kiểu: “Ủa, đúng là nói trúng thật kìa!”
Nhưng cú đỡ của mẹ khiến Phó Lam Xu cũng hơi sững.
Không tính được pha cứu thua này.
Phó Nhiễm Nhiễm cố tỏ ra yếu ớt:
“Cha mẹ, hai người xem chị ấy đi, sao chị ấy có thể nói năng như vậy chứ…”
Phó Chấn Đình thở dài.
Nếu không nghe thấy tiếng lòng của Lam Xu, chắc ông đã mắng con gái rồi.
Nhưng giờ thì rõ là… đứa kia mới có vấn đề nhân phẩm.
Lâm Vũ Thu dịu giọng:
“Thôi nào, chị con chỉ đùa chút thôi. Có gì thì để lát nữa nói.”
Phó Nhiễm Nhiễm mắt hoe đỏ: “Nhưng con…”
Phó Khanh Thời liếc cảnh cáo:
“Hôm vui thế này, em muốn phá không khí à?”
Phó Lam Xu: Trời ơi, đã thiệt chứ!
Về phòng, cô soi gương, ngẫm lại cả buổi tối bung lụa, cảm giác nhẹ người hẳn ra.
“Ra là vậy… mình chỉ cần thoát khỏi hình tượng ‘con ngoan trò giỏi’ thôi!”
Hệ thống bỗng nhảy ra:
〖Cô nói gì? Hình tượng gì cơ?〗
Phó Lam Xu:
“Chuyện đời người lớn, trẻ con đừng để ý!”
Hệ thống: 〖?〗
Ơ kìa, đừng tắm vội, tôi còn chưa nói chuyện chính mà—
……
Nhà họ Phó lập tức mở “cuộc họp khẩn cấp 3 người”.
Phó Chấn Đình: “Hai người có thấy con bé Lam Xu thay đổi không?”
Lâm Vũ Thu: “Thay đổi to đùng ấy.”
Phó Khanh Thời gãi cằm: “Mà em thấy hai người nhìn nhau kiểu rất kỳ nha.”
Phó Chấn Đình lưỡng lự, không biết có nên kể vụ “nghe được tiếng lòng con gái” không.
Lỡ vợ con không tin thì quê độ lắm.
Nhưng Lâm Vũ Thu không ngại, nói luôn:
“Thật ra... hình như em nghe được tiếng con bé than thở trong lòng.”
Phó Khanh Thời gật đầu: “Em cũng nghe.”
Phó Chấn Đình: “Tôi cũng vậy.”
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, đều thấy trong mắt nhau là hoảng hồn thật sự.
“Với lại, phải đứng gần mới nghe được.”
Khanh Thời tổng kết.
Phó Chấn Đình đề nghị:
“Hay gọi con bé lên thử xem?”
Cần gì nói rõ, ai cũng hiểu muốn thử cái gì rồi.
Thế là Phó Lam Xu bị gọi vào “cuộc họp gia đình đặc biệt”.
“Lam Xu à, Nhiễm Nhiễm đã về rồi, cha mẹ muốn nghe con nói thật lòng — con nghĩ thế nào về em?”
