Tiểu Thư Giả Sống Lại: Kệ! Mình Nhắm Mắt Nằm Luôn - Chương 4: Tôi Là Hệ Thống Hóng Hớt, Cô Biết Chưa?

Cập nhật lúc: 01/12/2025 12:51

Thật ra, Phó Lam Xu rất rõ — câu trả lời tiếp theo của cô cực kỳ quan trọng.

Ở mấy lần sống lại trước, cô luôn sống cẩn thận, cố gắng làm việc thiện, nên mới không bị nhà họ Phó đuổi ra đường.

Nhưng lần này thì khác rồi!

——【Bước đầu tiên để thay đổi hình tượng: nói chuyện phải thật hống hách, coi trời bằng vung, để ai cũng thấy tôi ngầu nhất cái vũ trụ này!】

Ba người nghe trộm cùng giật giật mí mắt: “???”

Hả? Cái… gì cơ?

Hệ thống: Ủa alo? Cái gọi là “thay đổi hình tượng” của cô ấy, chẳng lẽ là biến bản thân thành phiên bản ngược lại 100% à?!

Thế là Phó Lam Xu chớp đôi mắt to trong veo như thiên thần, nghiêng đầu hỏi:

“Vậy rốt cuộc tôi nên nhìn ngang, nhìn dọc hay lộn ngược lên nhìn? Hay dùng… gót chân nhìn cho công bằng?”

——【Con còn có thể có ý kiến gì chứ? Phó Nhiễm Nhiễm là con gái ruột của hai người, còn con chỉ là đồ giả mà thôi.】

——【Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn hai người đã thương con bao năm nay. Thật lòng con cũng không nỡ rời đi, chỉ là… chắc không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này nữa.】

Nghe đến đây, Lâm Vũ Thu định bật thốt lên: “Sao có thể chứ! Con muốn ở bao lâu thì ở, mẹ mãi mãi không đuổi con đi đâu.”

Nhưng bàn tay của Phó Chấn Đình đã nhanh chóng ấn nhẹ lên tay bà, ra hiệu — nghe tiếp đã.

——【Thật ra bị đuổi cũng không sao, mình vừa đặt mua một căn biệt thự nhỏ, giá năm triệu, đủ chỗ ở rồi. Còn dùng thẻ đen bố cho mua thêm hai chục căn hộ để cho thuê, làm phú bà giàu nứt đố đổ vách… hê hê hê hê hê……】

——【Đương nhiên rồi, sau này con kiếm được tiền sẽ trả lại bố mẹ.】

Phó Chấn Đình: “Khụ khụ khụ khụ——”

Lâm Vũ Thu cũng khẽ ho một tiếng, trong lòng lại thầm gật gù: Không hổ là con mình nuôi, đầu óc kinh doanh thật không chê vào đâu được.

Phó Khanh Thời (anh trai): Tốt rồi, tuy cách nói có hơi kỳ quặc, nhưng cái bản tính không chịu thiệt thì vẫn y như cũ.

Phó Lam Xu ngước lên quan tâm hỏi:

“Cha mẹ bị ho à? Có cần uống t.h.u.ố.c không?”

Phó Chấn Đình cảm động lắm — con bé vẫn còn quan tâm ông! Ông vội xua tay:

“Không sao không sao!”

Lâm Vũ Thu cũng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:

“Xu Xu à, đừng suy nghĩ nhiều. Nhiễm Nhiễm là con của mẹ, nhưng con cũng vậy. Cứ ngoan ngoãn ở nhà, không ai đuổi con đi đâu cả.”

Phó Lam Xu mỉm cười chân thành: “Cảm ơn cha mẹ.”

——【Suýt nữa quên, tôi còn chưa thể đi được, phải giúp mẹ xử lý con hồ ly tiểu tam kia đã.】

“...Hả?”

Lâm Vũ Thu toàn thân run lên, từ từ quay sang nhìn chồng — ánh mắt như sắp bốc khói!

Phó Chấn Đình thì ngớ người: Cái gì? Tiểu tam? Ngoại tình? Là tôi hả?! Tôi… tôi có làm gì đâu?!

Ông cảm thấy mình còn oan hơn cả Thị Mầu!

Bà xã à, đừng nhìn tôi kiểu đó… tôi thật sự sợ rồi đấy!

Ông định mở miệng hỏi thì Phó Khinh Thời khẽ ra hiệu: Đừng!

Hai cha con nhìn nhau, đều hiểu ra cùng một chuyện —

Lam Xu không biết họ nghe được tiếng lòng của cô!

Trong tình huống chưa rõ thật giả, tốt nhất là… giả vờ như không biết gì.

——【Chính là ngày mai, người phụ nữ tên Vương Lệ Hoa đó sẽ dắt con riêng đến nhà… làm mẹ tức đến ngất xỉu vào viện.】

Chấn động! Toàn bộ phòng khách im lặng ba giây, rồi —

“CÁI GÌ?!”

Ba người cùng lúc bật dậy khỏi sofa.

Phó Lam Xu chớp mắt: “Ơ… có chuyện gì à?”

Lâm Vũ Thu nghiến răng nhìn chồng, rồi quay sang con gái, nở nụ cười dịu dàng giả tạo:

“Không có gì đâu, Xu Xu, ngủ sớm nhé. Ngày mai mẹ dẫn con đi mua sắm.”

“Dạ.” Phó Lam Xu ngoan ngoãn gật đầu, phủi m.ô.n.g đi về phòng, hoàn toàn không biết câu nói của mình đã khiến cha suýt bị bạo hành gia đình.

Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm trong đầu:

——【Thật ra nhiều năm qua là bà cụ Phó vẫn luôn tìm kiếm bọn họ…】

Phó Chấn Đình lập tức đen mặt. Tim ông đập cái “thịch”.

Xong rồi xong rồi xong rồi…

Ngay cả mẹ ruột mình cũng dính vào vụ này!

Ông ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt rực lửa của vợ… cùng cây chổi lông gà trong tay bà!

“Bà xã à! Anh thật sự không nhớ mà! Lúc đó anh say!”

Vốn ai cũng biết, mẹ chồng không ưa con dâu là chuyện thường tình ở nhà họ Phó. Hai người vốn chẳng mấy khi qua lại, nên chuyện này nghe qua… cũng hợp logic đến đáng sợ.

Lúc này, hệ thống lại hiện lên.

Nó hớn hở khoe: “Tôi nâng cấp rồi đó nha!”

Phó Lam Xu bình tĩnh hiếm thấy, không đuổi nó đi ngay.

〖Cái đồ vô dụng như cậu mà còn nâng cấp được á?〗

Hệ thống ủy khuất: 〖Vì cô đó! Tôi đã dốc hết sức mình!〗

Thật ra hệ thống này vốn định gắn với nữ chính Phó Nhiễm Nhiễm —

Ai ngờ cốt truyện thật giả lại khiến nó dính nhầm hàng sang Phó Lam Xu.

Từ đó hai bên… vừa gặp đã chán nhau.

Cuộc đối thoại kinh điển mỗi lần như sau:

Hệ thống: 〖Ha ha ha, cô lại c.h.ế.t nữa rồi, tôi kể cô nghe tí tin hot cho vui không?〗

Phó Lam Xu: 〖Cút đi đồ ngốc!〗

Thế là nó lăn nhanh hơn cả bóng.

Một ngày đẹp trời, nó lại thò ra:

“Cô biết tôi là Hệ thống Hóng Hớt rồi đúng không?”

Phó Lam Xu thở dài:

“Đúng là tôi không nên hy vọng gì… đồ bỏ đi vẫn hoàn đồ bỏ đi.”

Còn cái “mười vạn nhiệm vụ hóng hớt” kia — ai rảnh mà làm chứ, cô không làm!

Thấy cô nhíu mày, hệ thống biết ngay cô đang nghĩ gì, liền vội vàng chen lời:

〖Nghe tôi nói, lần này tôi thật sự có cách giúp cô thoát khỏi vòng lặp c.h.ế.t đi sống lại đó!〗

〖Nghe thử xem nào.〗

〖Sau khi nâng cấp, tôi có thêm tính năng mới —điểm số hệ thống!〗

〖Điểm số?〗

〖Phải! Cô chỉ cần tung tin hóng hớt hoặc làm việc khiến người khác sốc, là sẽ được cộng “điểm chấn động”. Tích đủ điểm, cô có thể… thay đổi vận mệnh của mình!〗

Phó Lam Xu ngồi bật dậy, mắt sáng rực:

〖Có vẻ thú vị đó.〗

〖Cần bao nhiêu điểm?〗

Hệ thống run rẩy: 〖10…. Tỷ .〗

Cô cứng người:

〖Cậu nói… bao nhiêu cơ?〗

Hệ thống: 〖……〗

10 tỷ? Cô thà đi kiếm một trăm tỷ đô còn dễ hơn!

Không khác gì cái “mười vạn nhiệm vụ” trước kia!

Thế là cô nghiêm túc khuyên nhủ:

〖Cái nhiệm vụ đó chẳng ai hoàn thành nổi đâu.〗

〖Trên đời này không gì là không thể, chỉ cần… từ bỏ.〗

〖Bỏ đi, sống an nhàn thôi, nằm chơi sướng hơn.〗

Hệ thống: 〖!!!!!!〗

Phó Lam Xu nằm phịch xuống giường, dang tay dang chân, mặt viết rõ bốn chữ — “Không hứng thú.”

〖Bước thứ hai của việc thay đổi hình tượng: Kiếp này không được nỗ lực, cứ nằm dài ăn chơi hưởng thụ!〗

Hệ thống: Nghĩ lại, sống kiểu đó cũng… hấp dẫn thật ha…

Khoan đã! Không được! Nó bị tẩy não rồi sao?!

Nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ mãi kẹt ở thế giới này mất!!

Nó vội bật bảng thông báo:

〖Lâm Vũ Thu +100 điểm chấn động!〗

〖……〗

〖Tạ Từ +80 điểm chấn động!〗

〖Người qua đường +1 điểm chấn động!〗

〖……Đợi đã?!〗

Phó Lam Xu bật dậy:

〖Cái gì, “điểm chấn động” mà cậu nói chính là mấy cái này à?〗

Hệ thống lập tức gật đầu lia lịa:

〖Đúng rồi! Rất đơn giản, và còn giúp cô đổi hình tượng nữa! Hồi trước cô ghét tám chuyện, giờ chỉ cần nói vài câu thôi là cả thế giới sốc luôn!〗

〖Quan trọng nhất là lần này chúng ta có hai hướng — vừa hóng, vừa sống tốt. Cơ hội thắng lớn lắm đó, boss ơi!〗

Phó Lam Xu gật gù:

〖Nghe cũng có lý.〗

Nhưng rồi cô nhíu mày:

〖Khoan… tôi có làm gì đâu mà họ sốc dữ vậy?〗

Hệ thống toát mồ hôi lạnh, run run:

〖À… cái đó… ờm… chắc là do khí chất của cô quá bá đạo thôi…〗

(Thực ra nó vừa âm thầm tặng cho mấy “người hữu duyên” năng lực — nghe được tiếng lòng của boss.)

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.