Tiểu Thư Giả Sống Lại: Kệ! Mình Nhắm Mắt Nằm Luôn - Chương 5: Lành Quá, Lành Dữ Rồi Đó!
Cập nhật lúc: 01/12/2025 12:51
〖Cha mẹ và anh trai tôi sốc thì tôi hiểu, chứ cái tên ch.ó má Tạ Từ kia sao cũng có phản ứng 80 điểm là sao vậy hả?!〗
〖……〗
Hệ thống lúng túng nghĩ: thật ra năng lực đọc tâm của nó vốn không bao gồm Tạ Từ, mà giờ tự nhiên Tạ Từ lại nghe được?!
Ban đầu nó định thu hồi lại chức năng đó, ai ngờ... không có nút thu hồi!
Đúng là xui tận mạng!
Không còn cách nào khác, giờ chỉ có thể dỗ cho ký chủ vui vẻ, để còn kiếm điểm chấn động.
〖Thôi nào, mấy chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là ảnh mang lại điểm chấn động cho cô mà!〗
Phó Lam Xu khinh khỉnh: 〖Được có tí xíu đó, đồ rác rưởi, biết con số 10 tỷ là bao nhiêu số 0 không hả?〗
Hệ thống: 〖…………〗
Phó Lam Xu vừa mới nằm xuống tí xíu đã bị mẹ — Lâm Vũ Thu — kéo dậy.
Cô nhắm mắt đ.á.n.h răng, nhắm mắt rửa mặt, nhắm mắt để mẹ chọn đồ cho mặc.
Đến khi ngồi vào bàn ăn, người vẫn còn ở chế độ “hồn bay nửa mét”.
Ngáp một cái, cô hỏi với giọng đầy đau khổ:
“Má ơi, nay là Chủ Nhật, không phải đi học, dậy sớm vậy chi?”
Lâm Vũ Thu cũng chẳng muốn phá ngày nghỉ của con, nhưng tối qua nghe tin tiểu tam và con riêng sắp tới... thì bà làm sao ngủ nổi!
Bà chỉ muốn cầm d.a.o đứng canh cửa, niệm thần chú: “Tả linh hữu hỏa, Lôi Công phù hộ, c.h.é.m c.h.ế.t lũ tự mò tới ăn đòn này đi!”
Đúng lúc đó, dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Phó Nhiễm Nhiễm xuất hiện, mặc váy ren đen kiểu công chúa, khí thế như lên sân khấu.
Vừa ngồi xuống đã lườm Phó Lam Xu một cái sắc lẹm.
——【Bước ba trong công cuộc đổi hình tượng: Bỏ giả vờ, thấy không vừa mắt là chiến, ai đụng là trụng!】
Thế là Phó Lam Xu vừa c.ắ.n miếng sandwich, vừa làm động tác… xoa ghèn.
Lâm Vũ Thu đang đau đầu, chẳng buồn để ý hai con gái lại chơi trò đ.â.m chọt
Nhưng cái “tiếng lòng” vừa vang trong đầu bà khiến bà muốn rớt cả cằm!
Đúng lúc đó, quản gia chạy tới: “Phu nhân, lão phu nhân tới rồi.”
Khóe môi Lâm Vũ Thu cong lên nụ cười lạnh.
Phó Nhiễm Nhiễm lần đầu gặp bà nội, hồ hởi nói:
“Wow, bà nội tới à! Mẹ ơi, mình cùng ra đón nha?”
Phó Lam Xu dội ngay gáo nước lạnh:
“Đón cái gì mà đón, mẹ còn chưa nói gì, vội gấp gì chứ?”
——【Chính thất mà đi đón tiểu tam á? Cười c.h.ế.t! Dù thế nào lần này mình cũng phải bảo vệ mẹ cho bằng được.】
Lâm Vũ Thu nghe vậy thì ấm lòng, thấy yên tâm hơn hẳn.
Chỉ cần con gái và con trai đứng về phía mình, bà chẳng sợ gì cả.
Còn Nhiễm Nhiễm, mới về nhà, chưa biết gì cũng tạm tha.
Phó Nhiễm Nhiễm thấy nét mặt mẹ không ổn, mới nhận ra mình lỡ lời:
“Mẹ, con xin lỗi.”
Mà nói về người hiểu rõ Nhiễm Nhiễm nhất thì chỉ có Phó Lam Xu.
Cô em này m.á.u hiếu thắng cực mạnh.
Nhà nghèo hơn người ta, nên dồn hết vào học hành, đè bẹp thiên hạ bằng thành tích.
Lâm Vũ Thu đang định an ủi thì… ngoài phòng khách đã có người ngồi sẵn.
Giọng của bà nội Phó vang lên:
“Gọi Chấn Đình và Lâm Vũ Thu tới đây.”
Quản gia: “Ông chủ và cậu cả sáng nay đi bàn hợp đồng rồi, chỉ có phu nhân với hai tiểu thư ở nhà thôi ạ.”
Bà nội hừ lạnh: “Vậy gọi hết cả ba ra, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
“Chuyện gì mà quan trọng dữ vậy, còn bắt đích thân bà tới?”
Dù đã ngoài bốn mươi, Lâm Vũ Thu vẫn đẹp rực rỡ, khí chất ngời ngời.
Bên cạnh lại còn hai cô con gái xinh như hoa — đúng kiểu mẹ con nhà tài phiệt.
Phó Lam Xu liếc qua một cái, trong lòng chỉ: Ờ, cảnh kinh điển, lại tới rồi.
Còn Lâm Vũ Thu thì vốn khinh mấy loại đàn bà như Vương Lệ Hoa — tiểu tam đời đầu — nên chẳng buồn liếc.
Phó Nhiễm Nhiễm vì chưa rõ chuyện gì nên cứ nhìn kỹ từng người.
Trên ghế sofa là một bà lão mặt mày khó ưa, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên và một cậu trai chừng mười bảy, mười tám.
Cậu trai kia… mặt hao hao cha mình.
Phó Nhiễm Nhiễm nhíu mày, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Bà nội kéo tay cậu thiếu niên, giọng chậm rãi mà đầy áp lực:
“Hôm nay ta tới là để bàn chuyện này.
A Húc là con ruột của Chấn Đình — lỡ dại một đêm mà có — cũng mang huyết mạch họ Phó.
Giờ nó sắp vào đại học, tuần sau tổ chức lễ nhận thân đi, để nó về nhà luôn.”
〖Đinh — Có drama bao hot! Ký chủ có muốn nghe không?〗
Nghe chứ! Dù sao rảnh cũng rảnh.
Nghe bà già đó nói xàm chi bằng nghe tám chuyện cho vui.
Nghe xong, Phó Lam Xu trố mắt sáng rực:
——【Ủa khoan, cái cậu Phó Húc này không phải con của cha mình, mà là… em ruột của cha mình á?!】
Cô khoanh tay, cười khẩy nhìn Vương Lệ Hoa — người đàn bà kế bên bà nội — cảm giác ba phần thế giới quan của mình đang sụp đổ, từng mảnh rơi “lộp bộp”.
——【Bảo sao test ADN không ra! Cái này mà ra được thì chắc ông nội phải bật dậy khỏi mộ luôn quá!】
Lâm Vũ Thu ban đầu định c.h.ử.i bà nội, mà giờ đơ luôn.
Lâm Vũ Thu: “???????”
Ơ???
Cái gì???
Cha chồng mình có con riêng, mà chồng mình tưởng là con riêng của chính ổng??
〖Điểm chấn động của Lâm Vũ Thu +100!〗
〖Điểm chấn động của Phó Nhiễm Nhiễm +100!〗
Phó Lam Xu: Hửm?
Hệ thống nghe thông báo mà muốn xỉu.
C.h.ế.t rồi, c.h.ế.t thật rồi!
Không chỉ Tạ Từ nghe được, giờ ngay cả Nhiễm Nhiễm cũng nghe thấy!?
Nếu ký chủ biết, chắc nó bị bóp c.h.ế.t luôn!
Lâm Vũ Thu: “Ủa, gắt dữ vậy hả trời!”
Hoá ra người ăn phở không phải chồng mình, mà là… cha chồng mình!
Phó Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt:
Khoan đã, mình nghe nhầm không?
Hình như có ai đó vừa tung ra một quả phốt chấn động nhân gian???
Cô ta quay sang nhìn Phó Lam Xu, thấy chị mình mặt cũng kiểu “không thể nói nên lời”.
Chẳng lẽ…
Phó Nhiễm Nhiễm sốc nặng:
Mình vừa nghe được tiếng lòng của chị ta?!
Bà nội vẫn thao thao bất tuyệt thêm chục phút nữa, nói khô cả miệng.
Cha mẹ con ngồi đối diện thì mặt mỗi người một biểu cảm, chẳng ai theo nổi câu chuyện.
Vương Lệ Hoa cố tình thêm dầu vào lửa:
“Xem ra chị không coi lão phu nhân ra gì hết nhỉ!”
Lâm Vũ Thu lúc này vừa mới lĩnh nguyên một quả b.o.m siêu to, nhìn Vương Lệ Hoa bằng ánh mắt “rất thú vị”.
Bà lại nhìn kỹ cậu thiếu niên kia — trời ơi, đúng là giống ông cha chồng hơn cả chồng mình!
Lâm Vũ Thu mỉm cười nhạt:
“Tôi không dám nhận tiếng chị đâu.
Theo vai vế thì… tôi phải gọi cô là má nhỏ mới đúng, ha?”
——【Ơ? Mẹ mình đã đoán ra được rồi sao?!】
Vương Lệ Hoa run bắn, trong mắt tràn ngập hoảng loạn.
Bà cụ nhíu mày:
“Cô phát điên cái gì thế?”
Phó Lam Xu thì nhoẻn miệng, tươi rói:
“Lão phu nhân đúng là người tốt nha~ Không chỉ nuôi con cho lão gia, giờ sắp đi xa còn cẩn thận gửi lại cho mẹ con tôi nuôi giùm. Lành quá, lành dữ luôn đó bà!”
Bà nội: “Mày— mày cái con nhãi ranh, nói xàm nói láo cái gì hả?!”
