Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 101: Cô Không Phải Là Một Cô Gái Yếu Đuối - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:47
Phương Tiểu Kiều thở dài. Đối với những người nghèo như bà và cô thì mấy vết thương đó chẳng là gì, nhưng đối với Trần Quân Nghị thì gần như là đe dọa tính mạng của cô vậy. Bà biết là vì anh quá yêu cô nên lo lắng quá mức.
Tuy vậy, bây giờ cô đã bước vào giới thượng lưu, cũng là một phần của gia đình giàu có này, nên bà cũng muốn cô nâng niu, quý trọng bản thân một chút, không cần phải biến mình thành cái máy cày để kiếm tiền.
- Thôi vậy, mong manh yếu đuối quá cũng khiến đàn ông mau chán. Dù gì thì mấy người giỏi giang và giàu như Quân Nghị thường thích mấy cô gái cá tính, không muốn dựa dẫm hơn. Như vậy họ mới có mong muốn chinh phục. – Phương Tiểu Kiều buột miệng nói ra những điều mà vốn dĩ chỉ nên để trong đầu.
Hạ Vân Thanh vừa cắn một miếng bánh thì khựng lại. Cô nheo mắt nhìn mẹ mình.
- Mẹ vừa nói gì vậy ạ?
- Hả? À, không có gì đâu. Nếu con muốn đi làm thì ăn nhanh đi chứ mẹ thấy Quân Nghị đi rồi đấy.
Dứt lời, Phương Tiểu Kiều nhanh chân rời phòng, xuống dùng bữa sáng cùng chồng. Bà không để ý đồng hồ nên không biết Trần Quân Nghị đi sớm hơn mọi ngày.
Hạ Vân Thanh liếc nhìn đồng hồ rồi tiếp tục dùng bữa một cách chậm rãi. Thật may vì Trần Quân Nghị đã đi trước. Nếu anh thấy cô cố chấp đi làm, anh sẽ lại ngăn cản. Cô cảm thấy kiệt quệ khi đối diện với sự quan tâm quá mức của anh.
- Con bé thế nào rồi? – Trần Quân Nghiêm hỏi ngay khi thấy vợ mình quay lại.
- Con bé đang ăn sáng. Nó đòi đi làm, không chịu ở nhà. – Phương Tiểu Kiều vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh chồng.
Trước khi bà cầm chiếc bánh mì lên, một chiếc hộp nhung màu xanh đậm mượt mà đã đập vào mắt bà, khiến bà sửng sốt trong vài giây.
Hôm nay là ngày kỷ niệm gì sao?
- Mở ra đi. – Trần Quân Nghiêm lên tiếng.
Phương Tiểu Kiều nhìn ông rồi ngoan ngoãn làm như lời ông nói. Khoảnh khắc nắp hộp mở ra, bà đưa tay lên che miệng vì quá xúc động.
Đây là chiếc nhẫn mà bà đã buột miệng khen khi thấy nó nằm trên ngón tay của vợ bạn ông vào đêm qua. Bà không ngờ sáng nay ông đã tặng nó cho bà.
- Thích không? – Ông hỏi.
- Thích ạ. Chỉ là… anh đã mua cho em rất nhiều nhẫn rồi. – Tuy nói vậy nhưng bà thầm cầu mong ông sẽ mua cho bà nhiều nhiều nữ trang đắt tiền. Nếu như ông có thể tặng một căn nhà giá trị nào đó cho bà thì càng tốt.
Nhưng có lẽ bà không biết rằng mơ ước đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực bởi trong suy nghĩ Trần Quân Nghiêm thì nhà ông chính là nhà bà, bà chỉ cần ở đây là được, không cần phải có một căn nhà của riêng mình bà. Thế nên, ông sẽ không bao giờ tặng bà món quà như vậy.
- Cảm ơn ông xã. – Bà hôn lên má ông rồi đeo chiếc nhẫn vào, sau đó vui vẻ dùng bữa.
Lúc Hạ Vân Thanh đi làm thì hai vợ chồng già đã lên sân thượng uống trà ngắm cảnh, thế nên cô không cần chào tạm biệt họ.
Sau khi khởi động xe, cô lao ra khỏi cổng với tốc độ không hề chậm bởi đã gần đến giờ làm.