Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 103: Đồng Tiền Vạn Năng - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:47
- Là thế này… Tôi bây giờ là tài xế tạm thời cho cậu chủ. Hôm nay cậu ấy có cuộc họp quan trọng nhưng kẹt xe như này thì trễ mất… - Thiệu Phong vừa nói vừa thở hổn hển.
- Cuộc họp quan trọng sao? – Hạ Vân Thanh nhớ lại việc sáng nay anh kế của mình đi làm sớm hơn thường lệ.
- Phải, dự án lên đến mấy ngàn tỷ. Chỉ còn hai mươi phút để anh đến đó. – Trần Quân Nghị lúc này cũng vừa chạy tới, trả lời cho câu hỏi của cô.
Hạ Vân Thanh há hốc miệng khi nghe con số kinh hoàng.
Ừ thì, cô biết tập đoàn Thiên Niên Kỷ giàu sụ, thế nhưng con số đó chứng tỏ dự án này rất lớn và cuộc họp này là vô cùng quan trọng.
- Vậy anh mau lên xe đi. – Cô thúc giục.
Dù sao thì mẹ cô vẫn là vợ của ba anh, cuộc sống sung túc và an toàn của bà được đảm bảo nhờ nguồn tiền từ việc kinh doanh của tập đoàn. Cô không mong Thiên Niên Kỷ gặp bất kỳ sai sót nào dẫn đến việc mất các khoản doanh thu. Điều đó sẽ khiến tâm trạng mọi người tồi tệ.
- Đợi tôi chút. – Thiệu Phong lên tiếng rồi chạy vụt đi, biến mất trong cửa hàng bán mũ bảo hiểm gần đó.
Lát sau, hắn trở ra với chiếc mũ bảo hiểm tiệp màu với chiếc mũ bảo hiểm của Hạ Vân Thanh và cẩn thận đội lên cho Trần Quân Nghị bởi tay anh đang cầm cặp táp, không tiện thao tác.
- Rồi ạ. Hai người đi nhé, tôi sẽ chạy đến đó khi đường trống bớt. – Hắn lùi lại, khẽ cúi đầu chào.
Trần Quân Nghị gật đầu, trong lòng anh thầm khen độ nhanh nhạy của tên vệ sĩ này. Anh cảm thấy hài lòng và có ý định sẽ để hắn chính thức làm tài xế riêng cho mình, không cần giai đoạn thử việc nữa.
Anh cứ nghĩ nỗi lo của sáng nay sẽ kết thúc khi anh gặp Hạ Vân Thanh. Thế nhưng, khổ thân cho anh, ngay khi anh vừa đưa chân lên, toan ngồi lên yên xe máy thì chiếc xe máy đã nhẹ nhàng lao về phía trước, bỏ lại anh với khuôn mặt không thể tin nổi và dáng đứng không khác gì một con gà trống đứng ngủ.
- Ôi… ôi trời… - Thiệu Phong há miệng to bằng cái chén, sửng sốt.
Không chút do dự, hắn co chân và chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa gào thét tên cô. Trần Quân Nghị cũng lấy lại bình tĩnh sau cú sốc bị bỏ rơi và cắm đầu cắm cổ chạy theo sau, xuyên qua dòng xe cộ hỗn loạn.
Trong khi hai anh chàng đang chạy bộ như điên thì Hạ Vân Thanh đang ung dung lái xe và thở phào nhẹ nhõm vì thoát được đám đông. Ban nãy, vừa thấy luồng xe được khơi thông một chút là cô vọt đi ngay, nếu chậm chỉ vài giây thôi, cục diện cũng sẽ khác và có thể cô vẫn đang mắc kẹt ở đó.
- À, Quân Nghị, anh chưa nói địa điểm họp. Ở đâu vậy? – Hạ Vân Thanh hạ tốc độ, ngoái đầu hỏi.
Không có tiếng trả lời nào khiến lòng cô dâng lên một dự cảm không lành. Cô thò một tay ra phía sau để xác nhận và vội vàng tấp xe vào lề khi nhận ra yên sau không hề có người ngồi.
Cô hoang mang đảo mắt nhìn quanh. Không phải chứ? Không lẽ anh bị rơi dọc đường. Rõ ràng cô không hề chạy nhanh mà.
- Cuộc họp. Thôi chết. – Giọng cô run rẩy, toan quay xe lại tìm.
Đang lúc cô định sang đường thì hai anh chàng đã đuổi kịp.
Thiệu Phong nói không ra hơi, chỉ có thể vươn tay tóm lấy đuôi xe cô, chờ cậu chủ của mình chạy đến.
Khoảnh khắc Trần Quân Nghị chạy đến, sức lực của anh gần như cạn kiệt. Anh cong lưng, chống hai tay lên đầu gối và thở như chưa bao giờ được thở.
Nếu không phải vì giá trị khủng cũng như danh tiếng trong tương lai mà công trình này mang lại thì anh đã từ bỏ rồi. Mệt c.h.ế.t anh.
Hình tượng tổng tài lạnh lùng cao ngạo cái gì chứ? Vứt hết đi. Một cô em kế và một gã vệ sĩ trắng trẻo đã khiến hình tượng mà anh giữ gìn hoàn toàn sụp đổ.