Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 104: Đồng Tiền Vạn Năng - 2
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:47
- Anh… bị rơi sao? – Hạ Vân Thanh tái mặt hỏi.
- Cậu chủ chưa kịp leo lên thì cô đã chạy. Cô chủ, cô chạy xe kinh thật. – Thiệu Phong đã tìm lại được tiếng nói của mình, hắn giơ ngón tay cái lên với Hạ Vân Thanh.
Cô lấm lét nhìn ánh mắt vừa như oán giận vừa như tủi thân của Trần Quân Nghị. Có phải anh đang nghĩ rằng cô cố tình để chạy trốn anh không?
Đúng là cô muốn chạy trốn anh nhưng trong trường hợp này là ngoại lệ. Giá trị cao ngất của dự án đủ để cô gạt bỏ tất cả nỗi sợ và áp lực để có thể đưa anh đến điểm hẹn nhanh nhất.
- Anh lên xe đi. – Hạ Vân Thanh hạ giọng thấp nhất có thể.
- Đúng là đêm qua anh đã lo thừa. – Trần Quân Nghị lạnh lùng nhìn xuống cổ chân đang băng bó của cô và nói. Anh trông cô không có vẻ gì là giống người đang bị thương cả.
Thấy anh nhìn chân mình, Hạ Vân Thanh vô thức cấu mạnh các ngón chân xuống giày. Tuy Trịnh Khải bảo cô không cần băng bó nhưng vì sợ bị va chạm khi lưu thông trên đường nên cô đã quấn một lớp vải quanh cổ chân.
Trần Quân Nghị chậm rãi tiến lại và ngồi ngay ngắn sau lưng cô. Tuy anh biết chạy cả mô tô phân khối lớn nhưng bây giờ anh không còn sức để cầm lái nữa, anh còn phải dưỡng sức cho cuộc họp.
- Tòa nhà Central Plaza. – Anh yếu ớt nói.
- Vâng, anh ôm em chặt vào nhé, kẻo rớt.
Hạ Vân Thanh vô tư nói như cách cô vẫn thường nói khi chở những cô bạn đồng nghiệp hay những đứa bé quá giang cô trước đây. Từ đó giờ, để đảm bảo an toàn cho bản thân, cô chưa bao giờ dám chở đàn ông.
Thế nhưng, cô không biết rằng câu nói này của cô khiến nhịp tim người phía sau hỗn loạn.
Trần Quân Nghị im lặng, vòng tay ôm lấy bờ eo thon. Anh không nghĩ mình sẽ rơi khỏi xe, chỉ là anh muốn chớp lấy cơ hội này để gần gũi với cô hơn nên hai cánh tay anh chỉ nhẹ nhàng quấn quanh thắt lưng cô.
Kết quả là chỉ vài giây sau, anh đã ôm siết cô, dán sát cơ thể mình vào tấm lưng mảnh khảnh của cô. Giây phút này, anh thật sự sợ cô.
Hạ Vân Thanh tăng tốc và lao nhanh qua các con đường. Họ đã lãng phí rất nhiều thời gian và nếu cô không nhanh lên thì anh kế sẽ bị muộn họp.
Trần Quân Nghị muốn há miệng bảo cô chậm lại nhưng anh không thể thốt ra lời nào. Tốc độ này đóng băng lời nói của anh và giới hạn tầm nhìn của anh, anh chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật hai bên lướt qua vun vút một cách mờ ảo.
Nhìn gương chiếu hậu, Hạ Vân Thanh cảm thấy may mắn, nếu cô chậm chút nữa, e rằng sẽ kẹt trong đám đông bởi chiếc xe khách dài ngoằng bất chấp tình trạng trước mắt để tranh đường và kết quả là không còn chỗ cho các xe máy lách qua.
Két… két….
Tiếng phanh chói tai vang lên và chiếc xe đột ngột dừng lại.
Hạ Vân Thanh thở phào khi ngước nhìn tòa nhà cao ngất trước mặt.
- Anh, tới rồi. – Cô phấn khởi quay đầu và thông báo.
- Ừ, anh biết… rồi.
Trần Quân Nghị vẫn đang ôm chặt lấy cô, mắt anh nhắm nghiền. Nếu anh là người cầm lái, là người làm chủ tốc độ thì anh đã không sợ như vậy.
Làm sao anh có thể tin vào tay lái của cô khi mà đêm qua, cô vừa đo đường xong kia chứ? So với mấy ngàn tỷ thì mạng anh và mạng cô đáng giá hơn.