Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 109: Không Suôn Sẻ - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:47
Tin nhắn gởi đi chưa lâu thì Phương Tiểu Kiều gọi đến. Con gái bà đang bị thương và bà không muốn cô phải đi xa như vậy.
- Công ty hết người rồi hay sao mà phải để con đi? – Bà hỏi.
- Mẹ ơi, người ta xem trọng mình nên mới cho mình đi chứ? Không phải mẹ bảo con cứ ru rú ở nhà sao? Giờ sao lại không muốn con đi? – Hạ Vân Thanh nói nhỏ vào điện thoại.
- Nhưng chân con…
- Con ổn, mẹ cứ lấy chai thuốc mà bác sĩ Trịnh đưa bỏ vào ba lô cho con là được.
- Quân Nghị có biết con đi không?
- Chắc là biết chứ. Các sếp hẳn sẽ báo cáo tình hình dự án cho anh ấy khi anh ấy quay về. Sáng nay anh ấy có cuộc họp quan trọng ngoài công ty. – Hạ Vân Thanh nói bừa.
Với tính cách của anh kế, cô đoán anh sẽ tóm cổ cô lại nếu phát hiện cô sắp đi công tác nên tốt nhất là cô không nên để anh biết trước khi cô khởi hành. Còn mẹ cô, bà rất coi trọng công việc của anh, nếu biết anh đang có cuộc họp, bà sẽ không gọi làm phiền.
Anh là sếp lớn, công việc cần anh xử lý chất cao như núi và dự án này chỉ là một trong số những dự án lớn của Thiên Niên Kỷ, tất nhiên, mọi người không thể cứ báo cáo liên tục với anh được.
Có lẽ lúc anh biết thì cô cũng đã đi xa rồi. Anh cũng không thể đuổi theo bắt cô đúng không?
- Được rồi, để mẹ soạn đồ cho con. – Phương Tiểu Kiều vừa nói vừa rời phòng mình, tiến đến phòng con gái.
- Vâng, cảm ơn mẹ. Mẹ giao cho Minh Nguyệt nhé, cô ấy biết lái xe máy, để cô ấy mang đến cho con rồi lấy xe con về luôn. – Hạ Vân Thanh dặn dò.
Một tiếng sau, trưởng phòng đã quay lại công ty và Minh Nguyệt cũng vừa bước xuống khỏi chiếc taxi. Cô đưa mắt nhìn lên nóc tòa nhà văn phòng của tập đoàn Thiên Niên Kỷ.
Dù đã từng đi qua đây nhiều lần, nhưng cô vẫn luôn bị choáng ngợp bởi công trình đồ sộ, cao lớn này.
- Minh Nguyệt. – Hạ Vân Thanh kêu lớn tiếng ngay khi vừa dắt chiếc xe máy ra khỏi cổng.
Minh Nguyệt giật mình, vội xách ba lô chạy đến. Hai người nhanh chóng trao đổi đồ rồi Hạ Vân Thanh gấp gáp nhảy lên chiếc ô tô đang đợi.
Chỉ trong thoáng chốc, chiếc xe đã ra khỏi tầm nhìn của Minh Nguyệt.
- Cô bé đó là gì của em? Em gái à? – Trưởng phòng tò mò hỏi.
- Là… bạn ạ. Kiểu như hàng xóm gần nhà. – Hạ Vân Thanh đáp.
Bản thân trưởng phòng với thu nhập cao ngất từ tiền lương và các khoản hoa hồng mà còn chưa mướn người giúp việc thì làm sao mà Hạ Vân Thanh dám nói đó là người hầu trong nhà mình kia chứ.
- Tranh thủ ngủ chút đi em. Tối nay đi ăn với họ chắc khuya lắc khuya lơ mới xong ấy. – Trưởng phòng thả lỏng cơ thể, nhắm mắt.
- Vâng ạ. - Hạ Vân Thanh đáp rồi lấy khẩu trang mang vào, lấy mũ đội vào, sau đó mới nghiêng người và khép mắt.