Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 110: Không Suôn Sẻ - 2
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:47
Đến bốn giờ chiều, xe đã tới địa phận tỉnh H. Sau khi thuê phòng khách sạn, trưởng phòng liền liên lạc với trưởng ban quản lý dự án để hỏi lại chính xác thời gian và địa điểm ăn tối.
Thế nhưng, giọng người đàn ông từ đầu dây bên kia vang lên khiến cô tuột hết cảm xúc hào hứng. Anh ta thông báo dự án có sự điều chỉnh về ngân sách nên các hồ sơ cũ phải bỏ hết, điều chỉnh lại.
- Ôi! Sao giờ anh mới thông báo vậy? Em đã lên đây rồi. – Trưởng phòng thở hổn hển.
- Lên rồi à? Chết thật. Anh quên béng mất, lu bu quá mà. Chiều nay mấy ông ấy mới họp rồi thông báo đột xuất như thế. Anh tính gọi lại cho bên em mà quên mất. Nhiều việc quá.
- Vậy thì tối nay…
- Giờ bên anh phải tăng ca, điều chỉnh lại hết hồ sơ. Mấy sếp cắt giảm kinh phí không chỉ một dự án của bên em đâu. Giờ em cứ về trước nhé, rồi có thông tin gì anh sẽ liên lạc lại với phòng dự án bên em để làm lại hồ sơ nhé. – Trưởng ban quản lý dự án của tỉnh H cắt ngang lời cô.
Trước khi trưởng phòng kịp nói thêm, anh ta đã cúp máy.
Cô đưa tay lên ôm n.g.ự.c để ngăn cơn giận đang dâng trào trong lòng.
- Có chuyện gì vậy sếp? – Hạ Vân Thanh lo lắng khi thấy biểu cảm của đàn chị.
- Điên mất, có thay đổi nhưng họ lại không báo cho mình biết, hại hai chị em mất công đi lên đây. - Trưởng phòng nói giọng ấm ức nhưng mặt tỉnh bơ.
Sau khi nghe trưởng phòng kể rõ mọi chuyện, Hạ Vân Thanh cũng thấy đau đầu. Cô cũng từng trải qua cảm giác như thế này trước đây, khi mà mọi việc tưởng như đã hoàn thành thì bỗng thay đổi. Tệ hơn là công ty mà cô làm trước đây đã mất dự án vào tay đối thủ vào phút chót.
- Có khi nào họ cố tình đẩy mình ra không chị? Để đưa cho một đơn vị khác. – Cô rụt rè hỏi.
- Không thể nói trước được, có thể là có và có thể là không. Dù gì thì mình cũng đã đến đây, không thể cứ thế mà quay về.
Dứt lời, trưởng phòng gởi tin nhắn cho trưởng ban quản lý dự án của tỉnh H, hỏi anh ta về số tiền dự toán được điều chỉnh và hỏi xem hạng mục nào của công trình cần điều chỉnh, có cần chỉnh sửa hồ sơ nhiều không.
Vài giây sau khi tin nhắn được gởi đi, tin nhắn phản hồi liền đến: (Em bảo sếp em gọi cho chủ tịch tỉnh nhé, quyết định do ông ấy phê duyệt ấy, lâu hay mau, cắt ít hay nhiều đều do ông ấy quyết định.)
Đôi mắt trưởng phòng long lanh. Sau một hồi suy nghĩ, cô lục tìm trong danh bạ, tìm đến một số liên lạc và gởi một tin nhắn. Không lâu sau, cô nhận được một dãy số, đó là số liên lạc cá nhân của chủ tịch tỉnh H.
- Chúng ta phải làm gì tiếp theo ạ? – Hạ Vân Thanh lại hỏi khi thấy một nụ cười nở trên môi người đối diện.
- Tắm gội đi, rồi chị em mình đi ăn tối. Đêm nay cứ thoải mái tận hưởng không khí phố núi đi. Ngày mai, chị sẽ cho em mở mang tầm mắt về cách làm việc của một nhân viên kinh doanh có nhiều năm kinh nghiệm. – Trưởng phòng nháy mắt tinh nghịch.
Hạ Vân Thanh gật đầu rồi nhanh chóng làm theo lời đàn chị. Cô thấy mình thật may mắn khi được chọn làm người đồng hành cùng sếp của mình để có thể học hỏi nhiều điều.
Tuy hiện tại, sự cố đột ngột này nghe có vẻ phức tạp nhưng cái cách đón nhận và tìm cách xử lý của trưởng phòng thật bình tĩnh, từ tốn.
Nửa tiếng sau, hai cô gái đã cùng nhau xuống phố. Không khí se lạnh của phố núi tràn ngập khắp các con đường vàng ánh điện, tạo ra sự tương phản trong cảm nhận. Cả hai co ro trong chiếc áo ấm, hòa vào dòng người đông đúc.
- Ăn thịt nướng không em? Thịt nướng nóng hổi vừa thổi vừa ăn. – Trưởng phòng háo hức.
- Ăn ạ. Em cũng thích thịt nướng. – Hạ Vân Thanh hạnh phúc hưởng ứng. Đây là món ăn có thể mua chuộc cô.