Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 111: Khoảng Trống - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:47
- Chân em sao vậy? – Mãi tận lúc vào trong quán, trưởng phòng mới nhận ra dáng đi hơi không vững của người bên cạnh.
- À, em bị ngã xe. – Hạ Vân Thanh cười.
- Ôi trời, chị mà biết em bị thương thì chẳng bắt em đi cùng đâu. – Trưởng phòng áy náy.
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Cũng gần lành rồi mà.
Trưởng phòng gật đầu rồi kéo ghế cho cô.
Hạ Vân Thanh thường mặc váy dài nên thật khó để nhận ra chân cô bị thương và dáng đi hơi khập khiễng của cô.
Cùng lắm, mọi người chỉ nghĩ cô mặc váy dài nên đi chậm và sải chân không được tự nhiên như những cô nàng mặc váy ngắn năng động.
Đang khi Hạ Vân Thanh thưởng thức xiên nướng thì điện thoại trong túi cô rung lên. Nghĩ rằng đó là mẹ mình gọi điện hỏi thăm nên cô vội lau sạch tay rồi bắt máy.
Khi mắt cô nhận ra người gọi là Dương Quang thì cũng là lúc đầu ngón tay vô tình trượt vào màn hình, kết nối thành công cuộc gọi.
- A lô… - Vì chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên giọng cô hơi mất tự nhiên.
Cô cũng không ngờ một người anh từng thân thiết với mình đến mức có thể không cần giữ kẽ trước mặt nhau giờ đây lại khiến cô lúng túng, muốn nói điều gì cũng phải uốn lưỡi tận ba lần.
- Anh đây Vân Thanh. – Giọng Dương Quang trầm ấm vang lên.
- Vâng, em biết.
- Chân em thế nào rồi? Còn đau không? – Anh hỏi, không hề che giấu sự lo lắng và quan tâm dành cho cô.
- Đỡ nhiều rồi ạ. Cảm ơn anh. À mà, hôm nay anh vẫn phải trực đêm sao? – Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng lau đi vệt dầu mỡ trên môi mình.
- Không, hôm nay anh về sớm. Anh đang định rủ em đi dạo phố rồi ăn tối luôn. Giờ này chắc em chưa ăn tối đâu nhỉ?
- Em đang ăn rồi. Hôm nay em đi công tác cùng sếp, lên tận tỉnh H. Tiếc quá, không đi cùng anh được rồi.
- Không sao, vậy hôm nào em về thì cho anh biết nhé. Chúng ta còn nhiều thời gian mà. Thôi, em ăn tiếp đi nhé, tạm biệt.
- Tạm biệt.
Sau khi cất điện thoại đi, Hạ Vân Thanh tiếp tục ăn uống và trò chuyện cùng trưởng phòng. Phần lớn câu chuyện của họ xoay quanh công việc, các vấn đề liên quan đến nghiệp vụ, khách hàng, sếp…
Trưởng phòng không phải là ngươi thích bới móc đời tư của người khác nên cũng không hỏi cô vừa nói chuyện với ai dù trong lòng cũng đoán được đó hẳn là một người đàn ông có tình cảm vượt mức tình bạn với nhân viên của mình.
Lúc này, tại biệt thự trong khu nhà giàu, chiếc xe của Trần Quân Nghị đang chầm chậm tiến vào cổng chính. Trở về từ cuộc họp, anh phải xử lý rất nhiều tài liệu đến mức quên cả giờ giấc.
Điện trong phòng sáng trưng và anh không kéo rèm nên chẳng nhận ra bên ngoài đã tối. Nếu không có Lâu Nam nhắc nhở, thì giờ này hẳn anh vẫn đang còn ở văn phòng.
- Về rồi à? Mau đi tắm rồi xuống ăn cơm. Hôm nay dì con trổ tài nấu mấy món mà con thích đấy. Đi đi, chúng ta đợi. – Trần Quân Nghiêm vừa lật trang kế tiếp của tờ báo tài chính vừa nói ngay khi nhác thấy con trai đang thay giày ngay ngưỡng cửa.
- Sao nhà mình không ăn trước đi, gần bảy giờ tối rồi còn gì? – Trần Quân Nghị mệt mỏi hỏi.
- Nhà có mấy người đâu mà cứ ăn riêng lẻ. – Trần Quân Nghiêm đáp.