Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 115: Phố Núi Bình Yên - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:48
Lúc Hạ Vân Thanh trở ra, cuộc gọi cũng vừa kết thúc. Cô tần ngần cầm điện thoại lên, không biết có nên gọi lại cho Trần Quân Nghị hay không. Cô đoán bây giờ anh mới về nhà và mới biết việc cô đột ngột đi công tác nên gọi.
- Em xuống quán cà phê hóng gió một lát ạ. Em ăn nhiều quá nên chưa thể ngủ được. Chị có cần mua gì không? – Hạ Vân Thanh nhìn tấm lưng mảnh khảnh của trưởng phòng và hỏi.
- Ờ… mua cho chị mấy viên kẹo thông họng nhé. Chị uống nước đá nhiều quá, họng hơi đau. – Trưởng phòng ngoảnh đầu lại và nói.
Hạ Vân Thanh lấy áo khoác mặc vào rồi nhanh chân rời phòng. Khi thang máy đưa cô xuống tầng trệt, điện thoại trên tay lại tiếp tục rung lên. Có vẻ như nếu cô không bắt máy thì ông anh kế này sẽ gọi xuyên đêm.
Cuộc gọi vừa được kết nối, màn hình xuất hiện gương mặt đẹp trai của anh.
Hạ Vân Thanh chọn một chiếc bàn trong góc khuất và ngồi xuống. Cô thấy mặt anh hơi đỏ, giống như anh đang say rượu.
- Anh gọi cho em có chuyện gì không? – Cô hỏi sau khi cắm tai nghe vào.
- Phải có chuyện gì thì mới gọi cho em được sao? – Anh cau mày, hỏi.
- Ý em không phải vậy? Đó là một câu hỏi để bắt đầu cuộc trò chuyện. – Cô vội trả lời.
Đôi mày kiếm của anh giãn ra một chút. Hạ Vân Thanh thấy khung cảnh trong màn hình chuyển động và rồi cô thấy anh nằm xuống giường.
- Anh mới tiếp khách về sao? Anh say hả? – Cô thận trọng hỏi.
- Không. Anh tự uống. Anh không say. Em đang ngồi ở đâu vậy?
- À, quán cà phê. – Cô đáp và bật camera sau, quay toàn cảnh quán cà phê cho anh thấy như muốn chứng minh mình không nói dối.
- Tối mà uống cà phê rồi sao ngủ được?
- Em uống sữa nóng thôi. Không khí trên núi lạnh hơn thành phố mình nhiều.
Trần Quân Nghị có thể nhìn thấy làn khói trắng phả ra từ miệng cô khi cô nói. Anh biết trên đó rất lạnh, dù gì thì cũng đã là đầu mùa đông. Ngay lúc này, anh rất muốn ở bên cạnh cô, khoác thêm áo ấm cho cô và ôm cô vào lòng.
Ban đầu, anh dự định câu đầu tiên anh sẽ hỏi cô là: “Sao em đi mà không báo với anh một tiếng?”. Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy cô, anh không còn muốn chất vấn cô nữa. Điều anh cần biết là cô vẫn ổn. Như vậy là đủ rồi.
- Chỉ mình trưởng phòng kinh doanh đi ăn cùng họ sao? – Anh hỏi. Theo như anh biết, mấy ông già trên núi sẽ không rời bàn tiệc trước mười giờ đêm.
- À, hôm nay họ bận nên trưởng phòng sẽ gặp họ vào ngày mai. – Hạ Vân Thanh vội nói.
- Vậy là phải ngày mốt em mới về. – Giọng anh có chút tiếc nuối.
Hạ Vân Thanh ậm ờ, không đáp. Cô không rõ trưởng phòng đã báo cáo sự cố với công ty hay chưa. Nhưng xét theo thái độ của Trần Quân Nghị thì có lẽ anh vẫn chưa biết.
Tuy hiện tại, cô là thành viên trong gia đình của anh, nhưng cô vẫn là cấp dưới của trưởng phòng. Cô không thể vượt mặt sếp trực tiếp của mình mà báo cáo với sếp tổng được.
- Cuộc họp hôm nay ổn chứ anh? – Cô đổi chủ đề sang hướng khác.
- Ừm, ổn. Họ còn đến muộn hơn cả anh.
Dứt lời, anh đưa tay che miệng nghiêng đầu, ngáp một cái.
Tuy anh đã cố né khỏi màn hình nhưng Hạ Vân Thanh vẫn kịp nhìn thấy hành động này. Cô đoán anh rất mệt và đã buồn ngủ.
- Thôi, anh ngủ sớm đi, em uống hết ly sữa thì cũng về phòng ngủ đây. Mai em còn phải đi cùng trưởng phòng. – Cô rất muốn kết thúc cuộc gọi này.
- Ừ. Chúc em ngủ ngon.