Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi - Chương 119: Kế Hoạch Bị Hoãn - 1
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:48
Lúc này, tại phòng họp lớn của Tập đoàn Thiên Niên Kỷ, trưởng phòng dự án cuối cùng cũng thở phào sau khi công bố tin nhắn của trưởng phòng kinh doanh với ban lãnh đạo và hoàn tất báo cáo của mình.
- Có vẻ mọi chuyện ổn. Có vẻ tôi đã lo lắng quá nhiều. – Trưởng phòng dự án lên tiếng với một nụ cười không mấy tươi tắn.
- Anh không lo thừa đâu. Không thiếu những trường hợp cơm dâng đến miệng còn bị lấy đi. Anh tự tin thế nào mà đến giờ mới báo cáo việc này cho sếp vậy? – Lâu Nam nghiêm giọng nói. Lời anh nói cũng chính là lời mà sếp anh, Trần Quân Nghị muốn nói.
Trưởng phòng dự án cúi đầu, không biết phải nói làm sao. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng sẽ chờ đợi phản hồi từ Phương Mỹ Tình để biết hướng xử lý rồi mới báo cáo cấp trên. Nhưng có vẻ điều này đi ngược lại với đại đa số ý kiến của lãnh đạo.
- Hướng xử lý là từ ban lãnh đạo của tập đoàn đưa ra. Từ khi nào lại là từ cấp dưới đưa ra vậy. Chúng ta chỉ nên đề xuất và phải báo cáo cấp trên ngay khi sự cố vừa chớm xảy ra, không phải cứ im im chờ đợi, nghe ngóng từ bên này hay bên kia. – Giám đốc dự án lên tiếng trách mắng cấp dưới nhưng đồng thời cũng là giải vây cho anh ta.
- Tôi xin lỗi. Tôi sẽ rút kinh nghiệm. – Trưởng phòng dự án cúi đầu.
Trần Quân Nghị khoát tay ra hiệu kết thúc cuộc họp. Không ai bảo ai, mọi người đều lặng lẽ thu dọn tài liệu và rời phòng.
Khi chỉ còn mình anh với Lâu Nam, anh mới đưa tay xoa xoa ấn đường để làm giảm cơn đau đầu.
Trước khi nhận được bản fax quyết định mới, anh không thể yên tâm chỉ bởi những lời cam kết từ Phương Mỹ Tình. Anh biết cô giỏi, có năng lực nhưng những dự án có những lùm xùm thay đổi vào thời điểm gần như mấu chốt dễ cho ra một kết quả trái ngược với hướng ban đầu.
Chính phủ đang có ý định đầu tư phát tiển tỉnh miền núi ấy và anh không muốn công trình quy mô lớn đầu tiên mà mình theo đuổi tại đó lại vuột mất. Việc lấy được dự án không đơn thuần chỉ vì có tiền, có lãi mà còn khẳng định vị trí của anh trong thương trường.
- Vậy… chuyến đi…
- Hủy đi, cô ấy bây giờ phải hỗ trợ Mỹ Tình làm hồ sơ các thứ, tôi có lên cũng không đưa cô ấy về được. – Anh lắc đầu.
- Vâng, giờ mà đưa người lên rồi đưa người về thì cũng hơi rối. Hai cô gái ấy chuyển thông tin rồi nhân sự dưới đây chỉnh sửa sẽ nhanh hơn. – Lâu Nam gật đầu.
Tuy không ai nói ra nhưng ai cũng biết để hai cô gái trên đó sẽ thuận tiện hơn trong việc nhờ vả các anh chàng trong ban quản lý dự án hỗ trợ chỉnh sửa giấy tờ. Nếu đưa các nhân viên nam của phòng dự án lên thì… thôi đi.
Lâu Nam nghĩ tới mấy gương mặt mệt mỏi, cứng nhắc của họ và lắc đầu. Anh nhìn vào mặt họ mà anh còn chán nữa là ban quản lý dự án.
Trong cái công ty này, chỉ có mỗi gương mặt của Trần Quân Nghị là nhìn vào sẽ đỡ mệt thôi. Tuy nhiên, ngoại trừ những ngày anh ấy khó ở ra.
- Nếu… nếu anh nhớ cô ấy quá thì có thể gọi video cho cô ấy. – Lâu Nam ái ngại nhìn sếp, chân thành đề xuất.
- Có gọi rồi. Thấy qua màn hình và gặp bên ngoài không giống nhau. – Anh mệt mỏi đáp.
- Haha, em cứ tưởng anh sẽ giống mấy anh tổng tài mất não…