Tình Yêu Phong Vân - Chương 112: Niềm Tin Lung Lay - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:07

Hôm nay, là một ngày mệt nhoài với những cô gái mang trong lòng nặng trĩu chuyện yêu đương và Diệp Trân cũng nằm trong số đó. 

Khi chiếc xe chở Diệp Trân và Steven lăn bánh đến tỉnh D thì trời đã ngả về chiều. Ánh hoàng hôn đỏ ối lặng lẽ buông xuống trên những dòng sông gợi cảm giác buồn thương mênh mang. Nỗi cô đơn mơ hồ xen trong lòng cô, chuyện cũ không muốn nhớ tới lại m.ô.n.g lung ùa về.

Steven hướng đến mô hình du lịch sinh thái nên địa điểm anh chọn toàn là những chỗ hoang sơ, rừng rú, núi đồi, nơi mà khung cảnh tự nhiên vẫn chưa có nhiều thay đổi.

Dự án nằm sâu trong núi nên hai người mướn khách sạn ngoài này, đợi đến sáng mai sẽ vào. Nói khách sạn cho oai chứ thực ra là căn nhà ba tầng có mấy phòng trống được chủ nhà tận dụng cho mướn để kiếm thêm thu nhập.

Đứa bé trên tay bà chủ nhà thấy Steven thì khóc thét lên vì tưởng anh là khổng lồ khiến Diệp Trân được một trận cười nghiêng ngả. Vóc dáng cao to hơn một mét tám mươi của anh đối với trẻ con vùng quê chưa lần tiếp xúc với khách ngoại quốc thì đúng là dọa người thật.

Bóng chiều tắt hẳn và màn đêm lan dần khắp chốn, những con đường cả ở vùng quê heo hút lẫn thành phố hoa lệ đều khoác lên mình tấm áo đen điểm những ánh điện vàng. Thủy Nguyệt cũng thay bộ đồ màu đen, bịt mặt bịt mày rồi bắt ta xi đến nhà hàng Redsun. Nhìn cô gái như Ninja ngồi trên xe mình mà bác tài cũng tim đập chân run, cố chạy cho thật nhanh.

Tới nơi, qua lớp cửa kính, Thủy Nguyệt nhìn thấy Vỹ Đình và Như Ý vui vẻ cùng nhau dùng bữa, anh quay mặt vào trong nên không biết có người đang chăm chú quan sát mình. Như Ý thì nhanh chóng nhận ra Thủy Nguyệt vì chỉ có mỗi cô hướng ánh mắt về phía họ. Thế là, Như Ý cố cười thật tươi, làm như cả hai đang trò chuyện thân mật mặc cho Vỹ Đình chỉ cắm cúi ăn.

Trở về nhà, Thủy Nguyệt tắt điện rồi chui vào chăn, bóng đêm tĩnh mịch mang theo tiếng thở dài của người con gái.

- Cho dù vì lý do gì thì anh đã nói dối em, Vỹ Đình à, sau này, em làm sao mà tin anh đây?

Cô trằn trọc cả đỗi vẫn không ngủ được, cứ lăn qua lộn lại, bấm điện thoại lên xem thì thấy đã ba giờ sáng, cũng may ngày mai là cuối tuần, không phải đến công ty, nếu không thì phòng biên tập sẽ có một con gấu trúc đi lạc. Đêm nay, cô không biết, phía dưới cổng nhà mình, người đàn ông cô yêu đã đứng đó trông lên suốt mấy tiếng đồng hồ. 

Vì Chu Hồng có việc không tới đón Như Ý được nên Vỹ Đình phải đưa cô ấy về. Khi anh quay xe chạy đến nhà Thủy Nguyệt thì thấy đèn đã tắt, sợ làm cô tỉnh giấc nên anh không dám gọi điện, cứ nhìn trân trân ô cửa từ mười giờ đêm đến tận một giờ sáng mới rời đi.

Trời vừa hửng nắng, Vỹ Đình đã lái xe chạy đến rủ Thủy Nguyệt cùng ra ngoài đi chơi. Bây giờ, cứ mỗi một giây một phút rảnh rỗi anh đều muốn dành hết cho cô, và cũng là bù đắp cho chính bản thân mình.

Con đường rợp trong sắc vàng của hàng cây ngân hạnh chạy dọc hai bên trông đẹp đến nao lòng. Những chiếc lá lộng lẫy, đu đưa theo gió như những đôi chân thiên nga đang tung một vũ điệu trên nền trời xanh thẳm.

Vỹ Đình bóc vỏ chiếc kẹo ngân hạnh, cho vào miệng Thủy Nguyệt rồi nắm tay cô dạo bộ trên đường. Khung cảnh mùa thu nên thơ, lãng mạn, đẹp như một bức họa cổ tích. Chốc chốc, anh lại quay sang cô mỉm cười, hạnh phúc ngỡ như xa vời nay đã trong tầm với.

- Hôm qua em không ngủ được à? Nhớ anh sao?

- Không có, tại em viết kịch bản khuya quá thôi.

Vỹ Đình nhìn cô, hơi chút chau mày, hôm qua anh đến nhà cô là đúng mười giờ, lúc đó, đèn đã tắt, làm sao mà cô có thể làm việc trong bóng tối được, cô rõ ràng là đang nói dối, thầm nghĩ chắc là cô đang giận vì mình không nhận lời ăn tối cùng đây mà.

Đôi chân anh ngừng lại, thôi không bước nữa, đưa tay xoay Thủy Nguyệt đối diện mình rồi từ từ cúi xuống. Khi hai đôi môi vừa chạm nhau, cô chợt quay mặt đi, tránh né khiến anh chơi vơi, hụt hẫng giữa muôn vàn cảm xúc.

- Em làm sao vậy? Đang giận anh sao? – Vỹ Đình chùng giọng hỏi.

- Vỹ Đình, anh đối với em là nghiêm túc sao? Anh… có ý định sẽ tiến tới hôn nhân với em không? – Thủy Nguyệt thoáng chút ngập ngừng.

- Đương nhiên nghiêm túc, nếu em đồng ý, ngay ngày mai, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.

- A. Em chỉ buột miệng hỏi thôi mà, đừng nghiêm trọng quá chứ. 

- Em dám trêu anh hả?

Vỹ Đình đưa tay toan nhéo đôi má bầu bĩnh đối diện, Thủy Nguyệt bật cười, xô anh, bỏ chạy. Chính khi anh nói ra lời đó đã xóa tan mọi nghi ngờ trong cô. 

Những chiếc lá vàng cuốn theo bước chân đôi tình nhân đang đuổi bắt nhau. Mùa thu là mùa của tình yêu, cảnh sắc khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng giống Vỹ Đình yêu cô từ ngày đầu, sâu đậm và da diết.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.