Tình Yêu Phong Vân - Chương 114: Lộ Tinh Văn Trở Về - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:07
Về đến Thịnh Vũ, Lộ Tinh Văn đưa Phó Tâm Dao tới gặp anh hắn. Vương Nhược hết nhìn hắn lại quay sang nhìn Phó Tâm Dao, thoáng gật gù. Hắn thấy điệu bộ ông anh mình thì cũng đoán được đôi phần ý đồ của ông ấy. Lát sau, có tiếng gõ cửa và Diệp Trân bước vào, đến trước mặt Vương Nhược, khẽ cúi đầu.
- Vương phó tổng.
- MV đang dở dang hôm trước của Lộ Tinh Văn hãy bắt đầu lại nhé, Phó Tâm Dao sẽ đóng cặp cùng em ấy.
- Vâng anh, em sắp xếp cho tiến hành ngay đây.
- Em đưa tài liệu này xuống cho biên tập Đỗ, bảo cô ấy điều chỉnh lại những chỗ anh đánh dấu ấy.
Diệp Trân tiến lại, đón lấy tập hồ sơ trên tay Vương Nhược và nhanh chóng đi ra. Từ đầu đến cuối đều không nhìn sang phía hai người kia.
Lộ Tinh Văn thấy đàn chị mặt lạnh như nước đá thì vội vã lấy cớ đi nhà vệ sinh, vứt Phó Tâm Dao trong phòng Vương Nhược rồi hối hả chạy theo. Cửa thang máy vừa mở, Diệp Trân định bước vào thì bị hắn nắm tay lôi lại, chắn ngang trước mặt.
- Chị, chị còn giận em sao?
- Tinh Văn, hôm đó là do em say quá mất kiểm soát, chị sẽ coi như không có gì xảy ra, em cũng hãy như vậy đi.
- Em không làm được, em thật lòng…
- Chị đang bận, nếu không phải là chuyện công việc thì đừng phiền chị.
- Chị nói gì? Phiền sao?
Thang máy đã xuống tới tầng một mà Lộ Tinh Văn vẫn cứ đứng như bất động tại đấy. Giây phút cô lướt qua, hắn thấy trái tim như chùng lại, cả hai đã từng thân thiết bỗng dưng sao cảm giác xa lạ quá. Ban nãy, nhìn cô đứng trong dàn bảo an đón mình, hắn đã rất vui nhưng bây giờ hắn biết cô đến chỉ là vì công việc.
Buồn tình, hắn ra lấy xe chạy một lèo về nhà, quên cả việc phải đưa Phó Tâm Dao đến căn nhà mà Vương Nhược đã thuê cho cô từ trước. Đường phố chiều tan tầm đông đúc, người xui kẻ ngược, đang là mùa thu mà hắn cứ ngỡ như đông đã sang.
Vì tâm hồn đang trên đọt tre nên Lộ Tinh Văn không qua hầm chui mà leo luôn lên cao tốc, đến khi phát hiện ra thì đã muộn màng. Hắn cũng chẳng phải Hecquyn, đâu thể nào khiêng chiếc ô tô từ bên này sang bên kia để quay lại được. Thế là, hắn đành chạy cho hết đường luôn, xa tít mù khơi.
Phó Tâm Dao ngồi chờ mà nóng cả ruột, thầm nghĩ chắc Lộ Tinh Văn này đi vệ sinh rồi cọ rửa toalet luôn mới lâu đến thế. Thấy cô cứ thấp thỏm ngóng ra phía cửa, Vương Nhược bèn lấy điện thoại gọi cho Lộ Tinh Văn.
- Em đâu rồi? – Anh nhỏ tiếng cất lời.
- Anh à, em lên nhầm cao tốc rồi, phải chạy cho xong mới quay về được.
- Em ổn chứ? - Vương Nhược hỏi, giọng điệu nửa là lo lắng nửa là ngạc nhiên.
- Không ổn chút nào, đi máy bay đang mệt giờ lại lái xe đường dài thế này, anh đưa Tâm Dao về giúp em nhé.
- Được rồi, để anh.
Thấy cô người mẫu trẻ cũng đã thấm mệt nên Vương Nhược tan làm sớm để đưa cô về. Phó Tâm Dao tuy tính tình nhí nhảnh nhưng đối diện với một người trông đạo mạo, nghiêm khắc như Vương Nhược thì bị khớp nên cũng không dám nói chuyện gì, nghe anh bảo đi theo thì dạ vâng rồi chạy theo thôi.
Căn nhà được bài trí gọn gàng và sạch sẽ khiến Phó Tâm Dao vừa bước vào đã vô cùng thích thú, cô không ngờ một người cứng nhắc như anh vậy mà lại tỉ mỉ đến thế.
- Em thấy sao? Có cần thay đổi gì nữa không? – Vương Nhược dịu dàng hỏi.
- Không đâu ạ, em thích lắm. Vương phó tổng, cám ơn anh.
- Nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa sẽ bắt đầu vào việc. Tạm thời anh sẽ sắp xếp tài xế đưa đón em, khi nào có bằng lái thì tự di chuyển nhé.
- Vâng ạ.