Tình Yêu Phong Vân - Chương 123: Có Những Niềm Riêng Buộc Phải Chôn Sâu - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:07
Lộ Tinh Văn cầm lấy tập kịch bản mà Vương Nhược đưa, đọc không chớp mắt, bên tai hắn là ù ù những tiếng trao đổi của anh mình và Diệp Trân. Hai người họ đang thảo luận để lên kế hoạch couple cho hắn với Phó Tâm Dao trong bộ phim truyền hình sắp tới.
Tuy chỉ là tuyến phụ nhưng đất diễn cũng khá nhiều, hắn thấy Vương Nhược cũng ưu ái cho Phó Tâm Dao quá, đầu tay đầu chân mà dám giao vai nặng ký thế này, nhưng buổi casting đó hắn cũng có mặt và hắn phải công nhận là Phó Tâm Dao diễn rất nhập tâm.
- Quyết định vậy đi, em sắp xếp kịch bản để hai đứa tương tác với nhau nhiều một chút trong họp báo ra mắt MV nhé.
- Vâng ạ. À. Bây giờ, em gọi Phó Tâm Dao đến phòng thử giọng nhé, sẵn đưa kịch bản cho cô ấy luôn một thể.
- Ừ. Gọi liền nhé, chiều anh còn phải chụp ảnh cho cặp đôi quyền lực kia nữa.
Vương Nhược vừa dứt lời, Diệp Trân liền cúi chào rồi bước đi. Từ đầu đến cuối, Lộ Tinh Văn đứng như con bù nhìn, chẳng nói chẳng rằng, tuy đã nổi như bột nổi nhưng mà hắn cũng gây tổn thất cho công ty và Vương Nhược không ít nên hắn hoàn toàn mất quyền tự do ngôn luận ở đây, giờ mà Vương Nhược bảo mang cà vạt hoa hòe với áo sơ mi sặc sỡ thì hắn cũng phải lo làm theo thôi.
Khẽ cúi đầu thay cho lời chào ông anh, Lộ Tinh Văn nhanh chóng nối gót Diệp Trân mà cô chẳng hề hay biết. Đến khi thấy cánh cửa thang máy vừa đóng lại liền lập tức mở ra và hắn ung dung tiến vào, cô mới hiểu cảm giác lạnh sống lưng ban nãy là do đâu.
- Chị thích đẩy thuyền cho tôi và người khác nhỉ? – Lộ Tinh Văn nhìn Diệp Trân chằm chằm, cất tiếng hỏi.
- Em nói gì vậy? Đó là ý tưởng của Vương phó tổng, chị cũng muốn tốt cho công việc của em thôi mà. – Cô khoang tay, đáp.
- Vậy sao? Nếu Diệp đại tiểu thư đây đã có lòng như thế thì tôi phải làm thật tốt để không phụ công chị.
Đến tầng bốn, Lộ Tinh Văn lạnh lùng rời đi. Diệp Trân cúi đầu, không nhìn theo, trong buồng thang máy lúc này chỉ còn lại tiếng thở dài của cô. Cô cũng chẳng biết tình cảm cô dành cho hắn là gì nữa, cũng có quan tâm, cũng có để ý, cũng có lo lắng, cũng hơi nhớ nhớ, có chút buồn buồn mỗi khi thấy hắn thân mật với Phó Tâm Dao. Nói tóm lại là cô không biết.
Vì đang ở phòng tập vũ đạo chờ Lộ Tinh Văn nên khi vừa nghe Diệp Trân gọi, Phó Tâm Dao mau mắn chạy xuống thử giọng.
Vương Nhược đích thân đệm đàn cho cô. Ban đầu, thấy cô nàng nhịp chân nhịp tay khí thế, người ru qua ru lại theo điệu nhạc thì anh còn nghĩ Kiến Quốc nói quá. Đến khi cô cất tiếng liền khiến cả anh và Diệp Trân giật mình thon thót, xem ra giọng ca truyền thuyết này có thể đuổi cả khủng long bạo chúa luôn ấy chứ, tuy chỉ là đọc truyện nhưng Vương Nhược đoán rằng cô nàng này so với Chaien cũng một chín một mười đây.
- Phó Tâm Dao, em không cảm âm được, trước mắt hãy nghe nhạc thật nhiều để phân biệt độ cao thấp của các nốt. Sau này, anh sẽ kiểm tra lại lần nữa. – Anh lắc đầu, đôi chân mày hơi chút nhíu lại.
- Vâng ạ. - Phó Tâm Dao ỉu xìu, gật đầu.
- Em cầm lấy nghiên cứu đi nhé, mấy ngày nữa là khai máy rồi.
Phó Tâm Dao đón lấy tập kịch bản từ tay Diệp Trân, cảm ơn rồi lững thững lên phòng tập vũ đạo xem Lộ Tinh Văn nhảy múa. Suýt chút nữa thì cô người mẫu trẻ va phải nữ thần Như Ý đang hối hả từ thang máy bước ra.
Ban nãy, vừa kết thúc buổi chụp hình thì Như Ý nhận được cuộc gọi của ba mình nên chạy thẳng tới văn phòng gặp ông luôn.
Nhác trông thấy con gái bước vào, Hoàng Thế Hải mừng ra mặt, vội vàng đến sô pha rồi bảo cô ngồi xuống. Như Ý nhẹ nhàng bưng ấm trà rót nước ra ly, đặt trước mặt ông.
- Ba gọi con có việc gì sao? – Cô nhỏ tiếng hỏi.
- À. Chỉ là lâu quá không thấy con về nhà.
- Con dạo này bận quá, cuối tuần cũng không có thời gian. Là ba gọi nên con tranh thủ chạy đến, đầu giờ chiều lại phải đi quay tiếp rồi.