Tình Yêu Phong Vân - Chương 128: Trăm Nẻo Đường Tình - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:08

Ánh chiều buông dần, trên đường phố, những chuyến xe muộn đang hối hả ngược xuôi. Hạ Hạ nhanh chân bước xuống xe buýt, gấp gáp đi vào con hẻm. Vừa tháo giày toan bước vô nhà thì hình ảnh đập vào mắt khiến cô choáng váng. 

Mạc Cách Tùng đang ngồi bệt dưới sàn, đưa tay vẫy chào, mặt hắn hớn hở như thấy mẹ đi chợ về. 

- Mạc đại thần đến tìm chị đấy. - Thi Hân mau mắn lên tiếng.

Hạ Hạ nhanh chóng tiến đến, tóm lấy tay Mạc Cách Tùng, dùng hết sức kéo hắn ra ngoài. Hắn cũng phồng mang trợn má bám trụ, chân bị mài xuống sàn nhà kêu lên kin kít. Mặc cho Hạ Hạ vừa lôi vừa quát, hắn cứ trết lại như hồ dán, nhất quyết không đi.

- Mạc Cách Tùng, anh làm ngân hàng hay hãng keo vậy hả? Mau ra khỏi nhà tôi.

- Không. Trừ phi cô chịu trách nhiệm việc cô đã làm với tôi.

Thi Hân nghệch mặt xem kịch, cô bé chẳng hiểu chị mình đã gây ra lầm lỗi gì với nam thần tượng khiến anh ta vác xác đến đây nằm vạ từ chiều. Hạ Hạ bất đắc dĩ đành buông tay hắn, nhảy ra ngoài cửa, gằn giọng.

- Đi chỗ khác nói chuyện.

Mạc Cách Tùng nghe thế thì mừng lắm, vội vàng kéo cô ra xe, chở tới công viên. Tới nơi, vừa định tháo dây an toàn thì cô quay sang, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

- Mạc Cách Tùng, anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?

- Kết hôn với tôi.

Hắn mới dứt câu, Hạ Hạ liền bật cười chua chát. Hắn trông thấy bộ dạng của cô thì ngạc nhiên đến lắp bắp.

- Sao… có gì đáng cười chứ?

- Anh là trai tân hả? Cho dẫu anh là trai tân thì tôi cũng không đồng ý kết hôn với anh đâu. Anh có biết hôm đó anh ở cạnh tôi mà gọi tên ai không? Là Như Ý. Mạc đại chủ tịch, đừng đem tôi làm thế thân cho người khác, sẽ không mang lại hạnh phúc cho ai đâu. Hai chúng ta không hề yêu nhau, vậy nên, đừng phiền nhau thêm nữa.

Nói rồi, Hạ Hạ tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống, đi thẳng một mạch đến bến xe buýt. Mạc Cách Tùng không đuổi theo, lặng lẽ nhìn dáng cô trong gương chiếu hậu tới khi khuất hẳn. Hóa ra thái độ này của cô là vì hôm đó hắn đã gọi tên Như Ý trong cơn say.

Nhưng cho dù vậy thì hắn đâu có ý định để cô làm thế thân cho Như Ý. Hắn trước giờ chưa từng chạm qua phụ nữ. Chỉ là sau cái đêm đó, tâm trí hắn lúc nào cũng lởn vởn bóng dáng cô. Hắn chỉ nghĩ đôi bên chịu trách nhiệm với nhau thì kết hôn thôi. 

Bản thân Mạc Cách Tùng đã quá mệt mỏi sau bao năm tháng cố theo đuổi người trong mộng nên cũng muốn buông bỏ, bắt đầu mối quan hệ mới, cho bản thân cơ hội được hạnh phúc. Tuy Hạ Hạ xuất thân không hề nổi trội, nhan sắc cũng chẳng thể nào sánh bằng Như Ý nhưng hắn thấy cô là người phụ nữ có nội dung, thông minh, lanh lợi còn thiện lương nữa, vậy nên hắn mới quyết tâm bám lấy.

Bóng chiều càng lúc càng thẫm màu, tô đen khu công viên lẫn bệnh viện thành phố. Một buổi chiều tà vô cùng tịch mịch nhưng khi nhìn Như Ý bóc vỏ quýt cho mình, Vương Nhược lại cảm giác như có nắng ấm rọi vào lòng, xem ra bị thương chưa hẳn đã không tốt, nhờ vậy nên cả ngày hôm nay cô mới ở bên cạnh anh.

- Vương Nhược, chuyện khẩu s.ú.n.g đó, làm sao mà anh biết? – Như Ý bất giác quay sang anh, hỏi khẽ.

- Anh đang khảo sát công trường thì vô tình thấy có người đổi đạo cụ, nhưng vì hắn đội nón thấp quá nên anh không nhận diện được.

- May mà có anh, nếu Lưu Ly bị thương thì chắc em bị antifan ném đá mất.

- Anh cũng lo như em. Sau này, những cảnh quay như vậy phải kiểm tra đạo cụ lần nữa rồi mới cho thực hiện, còn những cảnh dùng dây cáp nữa, anh sẽ căn dặn xuống đoàn.

Như Ý mỉm cười, đặt trái quýt vào tay anh. Ban đầu, cô còn nghĩ anh lo Từ Lưu Ly bị thương nên mới xả thân bảo vệ, nhưng bây giờ cô biết anh vì sợ chuyện không hay làm ảnh hưởng đến cô. Cô thầm cảm ơn cuộc đời đã cho mình có một người bạn tốt như Vương Nhược. Nghĩ đến đây, cô lại chạnh lòng, nếu Vỹ Đình có thể quan tâm cô giống Vương Nhược thì hay biết mấy.

Xâm xẩm tối, Diệp Trân đến đổi cho Như Ý về. Vì biết Vương Nhược mất nhiều m.á.u nên cô đã hầm canh thịt bò mang vào. Lòng cô xót xa thay cho sếp, giá như anh có vợ thì những lúc thế này đã được chăm sóc tốt hơn.

- Em chỉ có thể nấu cho anh ăn thôi, ngày mai Lộ Tinh Văn về sẽ giúp anh tắm gội. Ai bảo anh thủ thân như ngọc, không cho hộ lý giúp. – Diệp Trân vừa soạn thức ăn vừa nói.

- Nhịn tắm một ngày có sao đâu, hôi lắm hả?

- Em ngửi thấy vẫn còn thơm, nước hoa của Pháp ạ?

- Là mùi của thuốc sát trùng.

Dứt lời, cả hai cùng lúc bật cười. Vương Nhược đón lấy chén canh trên tay Diệp Trân, ăn ngon lành. Nhìn anh, cô đột nhiên lại nhớ đến Lộ Tinh Văn.

Đưa mắt nhìn xuống phía dưới, nghe rõ tiếng còi xe cứu thương chạy ra chạy vào, đâu đó có tiếng khóc ai oán vì mất người thân mà Diệp Trân thấy cuộc đời sao mong manh, ngắn ngủi quá, thầm nghĩ có chăng nên đón nhận tình cảm của hắn một lần, đôi lúc cô cũng sợ bản thân sẽ hối tiếc vì để vuột mất đoạn tình này.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.