Tình Yêu Phong Vân - Chương 133 : Mạc Cách Tùng Mặt Dày - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:08
Thủy Nguyệt nằm co ro trong chăn, tim cô muốn chui ra khỏi lòng ngực, mệt không thể tả, chưa bao giờ cô sợ một ai đến mức phát bệnh thế này.
Vỹ Đình mua thuốc xong, vội vàng quay trở lại. Anh lật đật làm nóng cháo rồi bưng lên phòng. Thủy Nguyệt vừa nghe anh gọi liền bật dậy, trợn mắt nhìn.
- Hay anh đưa em đến bệnh viện nhé, sao em run dữ vậy? - Giọng anh lo lắng.
- Không… không, ăn xong uống thuốc sẽ khỏi, em không muốn đi bệnh viện.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, thổi từng chút một, đút cho cô. Hình ảnh hai người lúc này hệt như chồng trẻ đang chăm sóc cho mụ vợ già hết hạn vậy, tay cô run lẩy bẩy, đầu thì cứ lắc lư. Có lúc, cô cắn luôn cái thìa cứng ngắc, mãi mới chịu nhả ra làm anh cứ lo cô bị gãy răng.
Đợi Thủy Nguyệt uống thuốc xong, Vỹ Đình cẩn thận đỡ cô nằm, kéo chăn đắp lên tận cổ rồi trở xuống, dọn rửa chén bát. Anh cho rằng có thể cô đang bị khủng hoảng tiền hôn nhân nên mới lạ lùng như vậy.
Mọi thứ xong xuôi, anh lại tiếp tục quay lên. Nghe tiếng bước chân anh, Thủy Nguyệt vội xoay vào tường, nhắm mắt, vờ như đang ngủ, sợ anh thấy mình còn thức sẽ lại hỏi lung tung rồi chẳng biết đường đâu mà trả lời.
Bàn tay Vỹ Đình khẽ đặt lên trán cô, xem ra thuốc đã phát huy tác dụng, cô không còn nóng nữa. Anh chồm sang, với lấy con gấu bông to đặt sát cạnh bên cho cô đỡ lạnh. Nếu có thể, anh muốn ôm lấy cô để sưởi ấm nhưng lo mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.
Cũng từng đọc qua sách báo và anh biết rõ, đỉnh điểm của cuộc khủng hoảng sẽ khiến nữ giới xuất hiện ý nghĩ muốn chia tay, bỏ trốn khỏi chú rể của mình, lúc này, hẳn là cô đang cần một không gian riêng, vậy nên, anh chỉ hôn nhẹ lên mái tóc cô rồi đi ra ngoài.
Khi cánh cửa khép lại, Thủy Nguyệt mới mở mắt. Cô không hiểu làm sao mà Vỹ Đình có thể diễn như thật vậy, thật đến mức khiến cho cô động lòng, khiến cô yêu đến tin tưởng mù quáng, chấp nhận bỏ qua những gì vô lý nhất. So với anh thì các diễn viên đình đám chẳng có ai sánh nổi rồi.
Những lời cảnh tỉnh của Như Ý lại vang vọng bên tai. Đến cuối cùng thì hai người bọn họ mới đúng là một cặp, họ vẫn luôn bên nhau và đồng hành cùng nhau trong mọi việc, chỉ vì Như Ý xót xa cho cô nên mới úp mở ngụ ý để cô tự từ bỏ nhưng cô đã không nghe.
Chiếc gối thấm đẫm nước mắt từ bao giờ, Thủy Nguyệt cố cắn c.h.ặ.t t.a.y để ngăn tiếng nấc. Dẫu khi biết những gì anh nói, anh làm chỉ là để thực hiện việc trả thù thì cô vẫn không thể bắt trái tim mình thôi hết yêu anh. Tình yêu cô dành cho anh rất nhiều nhưng nỗi sợ hãi lại càng nhiều hơn thế.
Vì Thủy Nguyệt về sớm nên Hạ Hạ phải làm luôn việc của đàn chị để bàn giao đúng thời gian chỉ định. Lúc xuống xe buýt thì trời cũng đã nhá nhem tối. Xem ra không kịp nấu cơm nên cô ghé vào bách hóa mua ít gói mì ăn liền và rau xanh. Vì Thi Hân bận học đến xù đầu, nên Hạ Hạ không cho con bé nấu ăn, sợ làm mất thời gian của nó.
Về gần tới nhà, chợt trông thấy xe của Mạc Cách Tùng đang đậu trước hẻm và mấy đứa trẻ trong khu nhà trọ đang tăm tia, ve vuốt ra chiều thích thú lắm, cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho Thi Hân.
- Du Thi Hân, tên họ Mạc đó đang trong nhà chúng ta đúng không?
Thi Hân đưa mắt nhìn Mạc Cách Tùng lúc này đang nằm dài dưới sàn như con cá nược. Hắn nhanh chóng bật dậy, xua tay, lắc đầu liên tục. Cô bé hiểu ý bèn hùa theo nói dối.
- Đâu có chị. Đâu có tên họ Mạc nào đâu.
- Em học ai mà nói dối thế hả? Nghe đây, bây giờ chị vào, nếu hắn đang ở trong nhà thì chị sẽ bỏ đi cho em ở một mình luôn đấy.
Thế là, nhanh như chớp, Thi Hân tóm lấy Mạc Cách Tùng, tống cổ ra ngoài ngay và luôn. Hắn vừa mang giày vừa càu nhàu, rằng chị em sao mà giống nhau đến thế, lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy.
Ban nãy, khi hắn mới tới còn bắt ký tên để tặng cho cả trường, quay clip làm bằng chứng, hắn vì muốn lấy lòng lấy dạ em vợ tương lai nên ký đến rã rời xương khớp, cười rách hết cả mồm, vậy mà thoắt một cái đã đem hắn vứt ra ngoài đường thế này rồi. Còn nói gì mà tên họ Mạc, nghe cứ như mạt rệt vậy. Hắn thấy giá trị của mình bây giờ chẳng đáng một đồng cent.
Vừa bước vào nhà, Hạ Hạ nhanh chóng đến bếp nấu mì cho Thi Hân. Chẳng buồn nhìn tới Mạc Cách Tùng đang đứng nép ngoài cạnh cửa, trông hắn như đứa trẻ chuyên đi ăn chực nhà hàng xóm.