Tình Yêu Phong Vân - Chương 137 : Bàn Giao Công Việc - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:08
Hôm nay, cảnh quay của Từ Lưu Ly kết thúc khá muộn, vừa về tới nhà, cô liền nhận được tin nhắn của Trần Dư Quang. Cả buổi chiều hôm nay, hắn gọi liên tục nhưng cô không bắt máy. Dòng tin nhắn hẹn gặp tại khách sạn khiến cô không kiềm được tức giận, vội nhấn số gọi lại, giọng rít qua kẽ răng.
- Trần thiếu gia, anh nghĩ mình là ai vậy hả? Đừng làm phiền tôi nữa.
- Người đẹp à, em định vắt chanh bỏ vỏ sao? Vừa xong việc đã trở mặt với anh rồi. - Giọng Trần Dư Quang nham nhở, đưa đẩy.
- Anh làm hỏng hết việc của tôi còn muốn tôi cám ơn sao?
- Sao lại là lỗi của anh chứ? Lưu Ly, đừng nói nhiều, nếu em không đến thì đoạn băng ghi âm cuộc trao đổi giữa hai ta sẽ được phát ngay đấy.
- Tên cặn bã, anh dám ghi âm tôi.
- Đừng chửi nhau chứ, mình giống nhau mà em. Sao? Ý em thế nào?
- Đợi đi. Lát tôi sẽ đến.
Trần Dư Quang bật cười, cố hôn gió thật to cho người bên kia nghe. Bàn tay Từ Lưu Ly siết chặt, như muốn bóp nát chiếc điện thoại. Chuyện đã hỏng bét giờ lại biến bản thân trở thành người tình không đồng của tên cặn bã, hết thời. Cô thật muốn có khẩu s.ú.n.g mà mang đến đó, b.ắ.n một phát vào tim hắn, cho hắn trợn mắt trợn mũi lên luôn.
Chẳng còn cách nào khác, Từ Lưu Ly đành vác thân tới điểm hẹn mà thỏa mãn Trần Dư Quang trong uất ức. Đêm nay lại là một đêm quá dài đối với cô, vốn cô muốn tìm một bến đỗ vững chắc thôi nhưng cớ sao lại ra nông nỗi này.
Trao đổi xong xuôi thì toàn thân cũng rã rời, Từ Lưu Ly đành thiếp đi trong vòng tay Trần Dư Quang chứ chẳng về nổi nữa. Mãi khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô mới tỉnh giấc, lười biếng lăn qua lăn lại, rồi đột nhiên nhớ ra mình không phải là đang ở nhà, cô vội bật dậy.
Nhìn sang bên cạnh trống trơn, Từ Lưu Ly lầm bầm chửi bới Trần Dư Quang, rời đi mà cũng không kêu một tiếng. Đưa tay lấy chiếc túi xách, cô ngạc nhiên vì thấy có một xấp tiền, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để tiêu xài một tháng thoải mái. Đôi môi nữ diễn viên khẽ nhếch lên một nụ cười, hóa ra tên cặn bã đó cho rằng hắn đang bao nuôi cô sao, dù vậy thì chẳng ai chê tiền cả, coi như hắn cũng còn biết điều.
Cô thật chẳng thích dây dưa gì với Trần Dư Quang nữa, biết rõ nếu muốn cắt cái đuôi này thì phải cần đến một người đủ tầm mới có thể khống chế được hắn. Giây phút này, cô chợt nhớ đến Vương Nhược, người đàn ông không có gì ngoài tiền, phó tổng chuyên xử lý scandal của nghệ sĩ, cho dù họ có gây ra chuyện động trời thì anh cũng sẽ làm cho sóng yên biển lặng.
Nghĩ tới đó, Từ Lưu Ly khẽ mỉm cười đắc ý, thầm nghĩ chỉ cần có thể thuận lợi bò lên giường của Vương Nhược thì dẫu cho Trần Dư Quang có đưa cả video ra, đối với anh mà nói chẳng phải vấn đề, búng một ngón tay thôi là xong xuôi, gọn ghẽ.
Cùng lúc này, trong phòng phó tổng, Vương Nhược đang miệt mài xử lý các hồ sơ tồn đọng vì mấy ngày nằm viện thì bỗng cảm giác xốn xang, bồn chồn bởi từ trường mà Từ Lưu Ly đang gởi tới anh.
Đang cố bình tĩnh lại thì nhác thấy Vỹ Đình bước vào. Mọi thường khi có việc, Vỹ Đình sẽ gọi Vương Nhược sang nhưng vì biết chân anh vẫn chưa khỏi hẳn nên mới đích thân qua đây.
- Anh vừa xuất viện đã vội tới công ty rồi sao? - Vỹ Đình đến ngồi tựa trên sô pha, cất tiếng hỏi.
- Anh còn cách nào khác hả? – Vương Nhược vẫn cắm cúi trên giấy.
- Vương Nhược, anh chỉ thị cho vợ sắp cưới của em bàn giao mọi thứ để thôi việc nhé.
- Sao vậy? Em dâu có… hả?
- Không, chỉ là em không muốn thấy cô ấy vất vả, mà cô ấy cũng muốn lui về làm hậu phương cho em.
Vương Nhược liếc nhìn Vỹ Đình, ngờ ngợ. Theo anh biết thì Thủy Nguyệt rất yêu nghề, nay đột nhiên nghe cô muốn từ bỏ trong khi đang có bệ phóng rất tốt nên cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
- Vương Nhược, cái tên đổi đạo cụ ấy, anh có nghi ngờ là ai không? – Vỹ Đình đột nhiên hỏi.
- Anh không nhìn rõ nữa, khu vực đó cũng không có camera, giờ mà để cảnh sát vào cuộc thì lại ảnh hưởng bộ phim và nghệ sĩ. Dù sao người bị thương cũng là anh, thôi bỏ đi, bảo bên dưới sau này cẩn thận là được.