Tình Yêu Phong Vân - Chương 140 : Nơi Hài Hước, Chốn Phủ Sầu - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:09
Đến chiều, Chu Hồng chịu hết nổi nên gọi cho Vương Nhược, thông báo tình trạng hiện tại của Như Ý. Lúc Vương Nhược đến nơi thì Như Ý đang khóc vật vã. Vừa trông thấy anh, đột nhiên cô bật dậy, chạy đến ôm chầm lấy, toàn thân không ngừng run lên.
- Em sai rồi Vỹ Đình, tha thứ cho em, tha cho em đi mà.
- Cô ấy như thế này từ khi nào vậy? – Vương Nhược quay sang hỏi Chu Hồng.
- Từ đêm hôm qua, tôi tưởng là cô ấy say nhưng cả ngày nay cứ như vậy.
- Lấy áo khoác cho cô ấy, theo tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.
Dứt lời, Vương Nhược bế Như Ý xuống cầu thang. Chu Hồng lấy chiếc áo khoác trong tủ rồi lật đật chạy theo.
Chiếc xe lao nhanh vun vút, chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện. Chu Hồng nhìn ra, thấy trước cổng đề biển bệnh viện tâm thần thành phố thì ngạc nhiên.
- Vương phó tổng, anh có lộn không vậy?
- Không đâu, triệu chứng của cô ấy có thể là bị tâm thần phân liệt.
- Tâm… tâm thần sao? - Chu Hồng lắp bắp.
Vị bác sĩ chuyên khoa sau khi khám và hỏi han về các triệu chứng gần đây của Như Ý, tiền sử gia đình cũng như quan sát các chức năng nhận biết của cơ thể thì đưa ra chẩn đoán cô bị rối loạn phân liệt cảm xúc.
Đưa mắt nhìn sang Như Ý lúc này đang ngồi im lìm, Vương Nhược không khỏi xót xa. Anh biết rõ nguồn cơn tác động khiến cô thành như bây giờ nhưng chẳng thể nói ra.
- Chúng tôi sẽ kết hợp điều trị thuốc và tâm lý trị liệu. Tôi thấy cô ấy bình tĩnh hơn khi có anh, vậy nên, anh dành thời gian bên cô ấy nhiều một chút.
- Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ.
Lúc ra về, Như Ý cứ bám lấy Vương Nhược không buông nên anh đành ngồi ghế sau với cô và đưa chìa khóa cho Chu Hồng lái xe. Ý nghĩ thoáng qua trong đầu Vương Nhược làm anh tự giận bản thân, cảm thấy mình như một tên biến thái. Anh đã nghĩ nhờ cô thế này mới để cho mình có cơ hội kề cận chăm sóc.
Tới nơi, Vương Nhược cẩn thận bế Như Ý vào nhà, vừa đặt cô lên giường thì cô vội vàng níu lấy tay anh, đôi mắt nhìn như cầu khẩn.
- Đừng đi mà Vỹ Đình.
- Được. Anh không đi nhưng em phải ăn cơm và uống thuốc nhé. - Giọng anh thoáng chút ngậm ngùi.
- Dạ, dạ. – Như Ý gật đầu liên tục, ngoan ngoãn ngồi dậy.
Vương Nhược bảo Chu Hồng lấy cơm rồi tự tay đút cho cô. Nhìn cô thế này, lòng anh đau như cắt. Anh muốn thấy bộ dạng cao ngạo, kiêu kỳ, cố chấp kia hơn. Xem ra phải ở lại đến khi cô tỉnh táo hẳn nên anh lấy điện thoại nhắn tin cho Lộ Tinh Văn, bảo rằng tối nay phải tăng ca và sẽ ngủ tại công ty.
Dòng tin nhắn tới khi Lộ Tinh Văn vừa kết thúc buổi chụp hình. Ông anh tăng ca mà Phó Tâm Dao thì cứ nằng nặc bắt mình đưa mình đi ăn nên hắn đồng ý luôn. Vì chẳng muốn phóng viên làm phiền nên cả hai vào trong phòng lạnh chứ không ngồi bên ngoài. Suốt bữa ăn, Phó Tâm Dao chăm sóc hắn hệt như chăm sóc người yêu khiến cho hắn cảm giác không thoải mái chút nào.
- Phó Tâm Dao, ở đây không có ai cả, em đừng diễn nữa. – Hắn chau mày, trợn mắt.
- Em không có diễn, em thật lòng muốn quan tâm anh. – Cô nhí nhảnh đáp lời.
- Con nhóc này, anh chỉ xem em như em gái thôi, đừng có mơ mộng nhiều.
- Vậy em gái quan tâm anh trai cũng được mà.
Cô cười rồi với tay lấy chén múc cháo cho hắn. Lộ Tinh Văn nháy mắt làm hiệu bảo cô đưa hũ tiêu xay bên cạnh cho mình. Phó Tâm Dao nhanh nhảu cầm lấy cái hũ bé bé rồi ngửa tay ra, xốc khí thế.
Lộ Tinh Văn nhìn cái bàn tay toàn tiêu bột của cô mà ngạc nhiên đến há mồm. Hình ảnh làm hắn nhớ đến truyện Đoremon, đoạn con sư tử xổng chuồng từ trong sở thú ra, bắt Nobita rắc gia vị lên người để cho nó thịt.
- Em đang làm gì vậy hả?
- Em… em tưởng đây là hũ tăm, em tưởng anh kêu em lấy tăm cho anh.
Hắn thở dài ngao ngán, thầm nghĩ cô nàng này cũng do cái tội lanh chanh mà ra, phải chi đưa cho hắn thì có đâu đến nỗi, chăm sóc tận răng tận nướu làm gì.
- Nếu không chắc chắn thì em phải mở nắp ra xem chứ.
Vừa nói, hắn vừa với tay lấy hũ tiêu qua bên phía mình, nhẹ xoay một cái, làm mẫu cho Phó Tâm Dao. Nhìn bộ mặt ngại ngùng, bí xị của cô, hắn đắc ý đến quên cả đậy nắp lại, cứ thế trút nguyên cái hũ vào chén. Lúc này thì mắt Phó Tâm Dao to hơn mắt hắn ban nãy, miệng cũng rộng hơn rất nhiều.
- Anh… anh bị lỡ tay rồi kìa.
- Không phải, anh thích ăn nhiều tiêu vậy đấy.
Nói rồi, Lộ Tinh Văn cúi xuống ăn khí thế. Có ai thấu nỗi cay này của hắn, hắn nào có muốn ăn nhiều đâu, vì mới lên giọng giáo huấn Phó Tâm Dao nên chẳng thế nào để mất mặt anh trai, anh sò được.