Tình Yêu Phong Vân - Chương 141: Duyên Tình Trắc Trở - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:09
Gần năm giờ chiều, Tần Vy An đem tập bản vẽ thiết kế đã thẩm duyệt của dự án chung cư Lạc Thành đặt xuống trước mặt Kiến Quốc rồi đến sô pha ngồi. Hắn lật tới lật lui một đỗi, đoạn, lấy giấy ghi chú những phần công việc sẽ phân bổ cho các nhà thầu phụ làm.
- Chúng ta sẽ xây hai khối A và B cũng là hai khối lớn nhất, khối C giao cho Minh Đạt, khối D cắt ra cho hai nhà Hưng Phát và Đông Bắc đi.
- Tên Ngô Đông lọt vào mắt anh từ khi nào vậy? - Tần Vy An ngạc nghiên hỏi.
- Người ta kiếm việc cũng chẳng dễ dàng gì, hầu hết ông này bà kia, tôi thấy hắn cũng có năng lực nên cho cơ hội xem sao?
- Lâm phó tổng, tôi nghe nói biên tập Đỗ đang chuẩn bị thôi việc.
- Ừ. Kết hôn xong còn phải sinh con mà. À. Ngày mai tôi về quê, có muốn đi cùng để đổi gió không?
- Được.
Tần Vy An khẽ cười, gật đầu, trong lòng hồi hộp như thể sắp về nhà người yêu ra mắt. Cô đã từng gặp ba mẹ hắn ở nước A khi họ vào thăm Vỹ Đình, có cảm giác như ai làm dâu nhà hắn sẽ rất sướng, theo cô thấy thì phụ huynh của Kiến Quốc vô cùng vui vẻ và thân thiện.
Chờ cho đến khi cánh cửa khép lại, Kiến Quốc chầm chậm tiến ra ban công trông xuống. Đã là giờ tan tầm, bên dưới, các nhân viên lần lượt ra về. Hắn thấy chiếc xe của Vỹ Đình cũng đang lẫn trong dòng người nhộn nhịp ấy.
- Em có thấy khó chịu lắm không? Bị sốt mà còn ráng tới công ty làm gì? – Vỹ Đình âu yếm đưa tay sờ lên trán Thủy Nguyệt.
- Em đã đỡ rồi, anh đừng lo quá. – Cô đáp khẽ.
Tới trước cửa hàng bách hóa, Vỹ Đình dừng lại, để Thủy Nguyệt ở trong xe rồi một mình bước vào, mua đồ về nấu cháo cho cô ăn giải cảm.
Đưa mắt nhìn đôi tình nhân đang cặp kè nhau đi trên lề đường bên kia, chàng trai âu yếm hôn trộm lên đôi môi cô gái, cứ sau mỗi lần bị cô ấy đập lại hôn thêm một lần, Thủy Nguyệt bất giác mỉm cười.
Vỹ Đình vừa ngồi vào ghế thì trông thấy biểu cảm trên gương mặt cô, nhìn theo ánh mắt người yêu, anh cười thầm, nhẹ nhàng quay sang, đặt lên môi Thủy Nguyệt một nụ hôn. Cô vội đưa tay đẩy anh ra.
- Em sao vậy? - Vỹ Đình hụt hẫng hỏi.
- Em đang bị cảm, sẽ lây cho anh.
Tưởng là cô lo cho mình thật, anh vui vẻ ngồi ngay ngắn lại, lái xe về nhà.
Sắc vàng của ánh mặt trời xế bóng dần khuất. Bầu trời thành phố hôm nay nhuộm thẫm một màu tím ngắt. Khoảng khắc giao thoa giữa sáng và tối trả nhịp sống hối hả về lại bình yên.
Đêm tàn, ngày tới. Không khí trong lành buổi sáng mang theo mùi của lá non tươi mát và cả những hạt sương mai thanh khiết. Thủy Nguyệt tựa vào vách tường, mơ màng nhìn trời cao. Cô đang chờ để chứng kiến khoảnh khắc nắng ấm nhè nhẹ tỏa lan khắp không gian rồi rọi xuống đường phố.
Hôm nay là thứ bảy, thường thường, nếu không có việc gì gấp, các lãnh đạo ở tầng tám sẽ không đến công ty, đó gọi là đặc quyền của cấp trên, còn nhân viên cứ làm đúng tám tiếng như thường, nếu muốn nghỉ thì phải xin phép. Bản thân Thủy Nguyệt đang đeo chân hạc nên chẳng cần xin xỏ, Vỹ Đình bảo thì cô nghỉ thôi.
Vì thứ hai anh phải bay sang nước Y tham dự tiệc sinh nhật của Lisa, đồng thời khảo sát thêm một số dự án đầu tư, dự kiến mất cả tuần nên anh tranh thủ dành thời gian ở bên Thủy Nguyệt, đưa cô đi thăm mộ mẹ cho nguôi ngoai nỗi nhớ.
Suốt đêm hôm qua, Vỹ Đình liên tục túc trực cạnh giường bệnh. Quế Lệ Na cứ khi tỉnh khi mê. Bác sĩ cũng khuyên anh nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Dù vậy, anh vẫn tin sẽ có phép màu, như việc anh mất đi người con gái mình yêu nhất và giờ đã tìm lại được, cô còn sắp trở thành vợ của anh.
Lúc Quế Lệ Na tỉnh, anh kể cho bà nghe chuyện mình đang chuẩn bị hôn lễ đến đâu, dự tính tương lai thế nào, những mong bà lấy đó làm động lực vượt qua cánh cửa tử thần.
Thủy Nguyệt vừa chuẩn bị xong thì Vỹ Đình cũng vừa tới. Đây là lần đầu cô thấy anh vận sơ mi đen. Chiếc áo khoác dáng dài thời thượng tiệp màu càng tôn lên vẻ nam tính quyến rũ, lịch lãm nhưng cũng khiến cô cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Bản thân cô vẫn chung thủy với áo sơ mi voan trắng thắt nơ, vì không phải đến công sở nên cô kết hợp với quần tây đen thay vì chân váy.