Tình Yêu Phong Vân - Chương 209: Cuộc Trao Đổi Bất Thành - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:13
Gần tám giờ sáng, Thủy Nguyệt đang tính ra đầu hẻm bắt taxi đi gặp Hạ Hạ thì Tăng Vỹ đột nhiên đuổi theo gọi cô quay lại. Nhìn bản fax của công văn trên tay mà toàn thân cô run rẩy, chẳng nghĩ đến Vỹ Đình vì chuyện hồi đêm mà làm tới mức này.
- Kiến Quốc đã ký quyết định phê duyệt đồng ý đổi hàng thì chúng ta mới nhập mà, họ không thể lật mặt như vậy được, giấy trắng mực đen còn ra đó. – Thủy Nguyệt cố gắng trấn an hai vợ chồng cô bạn.
- Anh biết chứ, nhưng chủ tịch Thịnh Vũ nêu rõ hàng hóa của chúng ta có thông số kỹ thuật thấp hơn yêu cầu thiết kế, mà trong cam kết thì là tương đương hoặc cao hơn. – Tăng Vỹ tiếp lời.
- Biết rằng thấp hơn chút xíu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công trình nhưng nếu anh ta cố tình bắt lỗi thì… cũng khó. Chúng ta đâu thể kiện tụng gì chứ, Thịnh Vũ lớn như vậy, đối kháng không khác nào lấy trứng chọi đá. Làm sao bây giờ? – Phương Giao Tình ủ rũ.
Thủy Nguyệt khe khẽ gật đầu đồng tình, điều này cô biết chứ, Vỹ Đình có tiền đương nhiên có quyền bắt lỗi, dù là đúng cũng sẽ thành sai thôi. Ngước nhìn đồng hồ, bây giờ, nước Y đang là buổi tối, cô đánh liều gọi cho Kiến Quốc nhưng bên hắn liên tục báo bận. Hiện tại, chẳng còn tâm trạng nào nữa nên cô đành nhắn tin cho Hạ Hạ để hủy cuộc hẹn.
Cùng lúc này, cuộc họp trực tuyến giữa Vỹ Đình và Kiến Quốc cũng đang diễn ra, hai trợ lý là Tần Vy An và Tuấn Kiệt lo lắng đến vã cả mồ hôi hột. Sáng nay, khi Tuấn Kiệt mang công văn lên trình ký xong thì đã nói cho Tần Vy An biết, sau đó, cô liền vội vã báo cho Kiến Quốc và kết quả là cô đang đứng trong phòng họp để chứng kiến hai sếp cãi lộn.
- Vương Vỹ Đình, chính cậu đã đồng ý cho nhà thầu thay đổi thiết bị, sao cậu dám lật lọng vậy hả? - Kiến Quốc gào lên trong màn hình.
- Cậu làm giám đốc dự án bao nhiêu năm rồi? Hàng hóa thay đổi phải đáp ứng thông số kỹ thuật tương đương hoặc cao hơn, cậu duyệt mấy model thấp hơn thiết kế mà còn la thét gì chứ? - Giọng Vỹ Đình cũng to không kém.
- Thấp hơn một chút thì có ảnh hưởng gì đâu. Tôi bảo lãnh được chuyện này, có sự cố gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Lâm Kiến Quốc, cậu chịu trách nhiệm kiểu gì? Nói cho cậu biết, toàn bộ cổ phần đứng tên ba cậu đã chuyển nhượng hết cho tôi rồi, tôi không nắm kẻ trọc đầu đâu. Tôi còn có cuộc họp khác, cúp đây.
Kiến Quốc nhìn cái màn hình đen thui thùi lùi mà muốn nổ não, hắn như chẳng tin vào tai mình nữa, làm thế nào mà ba hắn bán cổ phần nhưng hắn chẳng biết gì cả thế này, hắn hận một nỗi không thể chui qua đường truyền internet mà về lại nước T ngay lập tức. Vò đầu bứt tóc một hồi, hắn lấy điện thoại gọi cho Lâm Kiến Hào để hỏi rõ ngọn ngành.
- Ba, ba chuyển hết cổ phần cho Vỹ Đình rồi sao?
- Phải, mà làm sao con biết? - Giọng Lâm Kiến Hào lộ vẻ ngạc nhiên.
- Trời ơi, sao ba lại bán chứ? Sao không để đó cho con, ba có phải là ba của con không vậy? - Kiến Quốc gào lên thảm thiết.
- Cái thằng này, ba không phải ba mày thì là bốn, năm, sáu, bảy à?
Lâm Kiến Hào nổi giận quát lớn. Ông chỉ kịp nghe bên kia, tiếng thằng con la lên như thể heo bị chọc tiết rồi im bặt, gọi một hồi cũng chẳng thấy hắn trả lời trả vốn, ông bực mình đứng phắt dậy, quay sang Trần Tư Dung.
- Thằng khùng này, không phải nó bảo không thích làm công ty sao? Tôi chuẩn bị bất ngờ cho nó mà giờ nó gáy cái gì vậy?
Trần Tư Dung chỉ biết thở dài, con trai bà sinh ra vốn lành lặn, thông minh, vào Thịnh Vũ mấy năm thì hóa điên mất rồi, còn dám quát cả ba nó. Tuy vậy, bà vẫn bênh con, nhẹ kéo tay chồng ngồi xuống, thỏ thẻ.
- Hay là nó đột nhiên nhận ra bản thân thích làm công ty, ông năn nỉ Vỹ Đình chuyển lại được không?
- Thật là làm trò hề, rồi thằng Vỹ Đình xem tôi ra cái gì nữa chứ?
Nói rồi, Lâm Kiến Hào thẳng một mạch ra suối, ông sợ ngồi trong nhà một lát nữa sẽ phát hỏa mà đột quỵ mất thôi. Ông vẫn còn yêu đời, yêu vợ, chưa muốn chết, còn là c.h.ế.t tức nữa.