Tình Yêu Phong Vân - Chương 210: Cuộc Trao Đổi Bất Thành - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:13
Vì thấy tình hình căng như dây đàn, Tần Vy An suy nghĩ cả buổi rồi quyết định gọi đến điện thoại bàn công ty Nhất Tâm để xin số Thủy Nguyệt và hẹn gặp cô ở quán cà phê nằm sâu trong con hẻm nhỏ.
Khi đôi bên giáp mặt thì quán chỉ có một vài người khách. Thủy Nguyệt im lặng nghe Tần Vy An kể lại chuyện ban sáng Vỹ Đình và Kiến Quốc cãi nhau. Ngừng một lát, Tần Vy An dịu giọng năn nỉ.
- Cô Thủy Nguyệt, dù gì hai người cũng từng yêu nhau, cô hạ mình đến cầu xin chủ tịch một lần đi. Cứ thế này, Lâm phó tổng đứng giữa…
- Vâng, tôi hiểu ý chị, trợ lý Tần đừng lo lắng quá, tôi cũng không muốn Kiến Quốc khó xử.
- Thủy Nguyệt, lúa chín là lúa cúi đầu, nhịn một chút.
- Cảm ơn chị, tôi xin phép đi trước.
Thủy Nguyệt khẽ cúi chào rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Lại những bước chân vô định nối tiếp nhau. Cuộc đời không làm khó ai, chỉ có người làm khó người. Cô thật sự mệt mỏi quá, giây phút này, thật muốn buông xuôi tất cả, cho tới đâu thì tới. Nhưng khi nghĩ đến gia đình Phương Giao Tình và Tăng Vỹ, cô lại chẳng đành lòng. Bàn tay mảnh mai run run lướt đến số liên lạc vừa nhận hôm qua.
- Chào chủ tịch Vương, là tôi, Đỗ Thủy Nguyệt.
- Anh biết, em không cần giới thiệu, vào thẳng vấn đề đi.
- Rốt cuộc tôi phải làm sao thì anh mới buông tha Nhất Tâm?
- Em hiểu ý anh mà. Anh muốn em. Nếu làm vợ anh khiến em cảm thấy thiệt thòi vậy thì l.à.m t.ì.n.h nhân đi. Dù sao hiện tại anh vẫn chưa kiếm được ai làm ấm giường. Năm giờ tới văn phòng anh, nếu không cứ theo công văn mà làm.
Cuộc gọi đã kết thúc mà Thủy Nguyệt cứ thẫn thờ như thể còn nghe vậy. Lát sau mới từ từ hạ tay xuống. Trời lại trở gió rồi, cái rét len lỏi trong từng cơn gió, dường như thu đang dần rời xa, nhường chỗ cho mùa đông lướt đến.
Đúng năm giờ chiều, các nhân viên Thịnh Vũ lũ lượt xếp hàng bấm thẻ ra về. Nhác thấy Thủy Nguyệt đến, ai ai cũng xì xầm ngạc nhiên. Cô vội tiến lại phía thang máy và nhấn số lên tầng tám. Sau hai tiếng gõ làm hiệu, cô đẩy cửa bước vào. Vỹ Đình vẫn đang cắm cúi trên bàn làm việc, mắt chẳng ngước lên nhìn, lạnh lùng cất tiếng.
- Vào trong phòng nghỉ đợi anh.
Thủy Nguyệt mím chặt môi, đi thẳng vào trong. Đảo mắt nhìn khắp căn phòng, tất cả đều phủ một màu trắng toát, cô cảm giác giống như đây là phòng tang để liệm mình vậy. Đang suy nghĩ lung tung thì tiếng bước chân nhẹ vang sau lưng và tiếng đóng cửa đánh sầm cất lên.
- Nằm xuống.
Vỹ Đình nói như ra lệnh, đưa tay lên cổ cởi phăng chiếc cà vạt vứt sang một bên. Thủy Nguyệt vội quay đầu, ánh mắt chất chứa oán hờn nhìn người đàn ông trước mặt. Còn chưa kịp đáp lời, cô đã bị anh kéo lại, nụ hôn mang theo lực tàn sát vô tội vạ khiến cô mười phần hoảng loạn, vung tay đ.ấ.m loạn xạ vào lưng anh.
Đến khi cô tưởng chừng như mình sắp c.h.ế.t ngạt thì Vỹ Đình mới buông ra, gấp gáp đẩy cô ngã xuống giường rồi dùng cà vạt trói hai tay cô ngược lên đỉnh đầu.
- Em nên ngoan ngoãn một chút thì hơn.
Dứt lời, anh lại cúi xuống, làn môi nóng bỏng chu du khắp nơi trên gương mặt cô gái. Thủy Nguyệt nhắm nghiền mắt, phó mặc cho tất cả. Là bản thân cô chấp nhận cuộc giao dịch này, còn có thể trách ai đây, còn kháng cự làm gì.
Đến khi chiếc cúc áo bật tung, làn khí lạnh vừa lướt qua đã bị xua tan bởi hơi ấm từ đôi môi anh thì cô không thể chịu được nữa, muốn giữ lại cho bản thân chút lòng tự tôn sau cùng. Cô nói trong nước mắt.
- Làm ơn dừng lại, tôi chấp nhận đơn phương hủy hợp đồng và bồi thường tất cả.
- Em có biết con số đó là bao nhiêu không? - Vỹ Đình lên tiếng hỏi, đầu anh vẫn đang vùi vào trong cổ cô.
- Bao nhiêu cũng được, miễn là không còn liên quan gì đến anh nữa.
Vỹ Đình từ từ ngẩng lên. Giọt sầu trên khóe mi anh rơi xuống, hòa vào dòng nước mắt đầm đìa trên gương mặt Thủy Nguyệt. Những lời nói nhẹ như gió đó khiến anh tan nát cõi lòng, đau đến tái tê. Bàn tay anh lần lên trên, rút tháo chiếc cà vạt khỏi đôi tay cô.
- Hóa ra em kinh tởm anh đến vậy sao?
Thủy Nguyệt không đáp lời, cô lật đật đẩy anh ngã sang một bên rồi nhảy khỏi giường, với lấy chiếc túi xách, vụt chạy đi. Chẳng biết người đàn ông cũng đang đuổi theo mình.