Tình Yêu Phong Vân - Chương 230: Nỗi Niềm Biết Tỏ Cùng Ai - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:15
Diệp Trân khẽ cười, đưa chìa khóa cho người yêu. Lộ Tinh Văn mở cửa xong liền đón lấy túi thức ăn trên tay cô, vào đặt trên bàn và soạn ra từng thứ, khẩn khoản đề nghị.
- Diệp Trân, em dạy anh cách nấu ăn nhé. Sau này, anh cũng muốn nấu cho người anh yêu những bữa cơm ngon.
- Bây giờ muốn nấu gì cứ lên Google tra là được mà. – Cô vừa tháo giày cất lên kệ vừa đáp.
- Em dạy thì anh sẽ nhanh biết hơn.
Nói xong, Lộ Tinh Văn xách con cá tòn teng bỏ vô chậu rửa. Diệp Trân cởi chiếc áo khoác ngoài, nhanh chóng bước vào bếp. Nhìn cái bộ dạng của tên ca sĩ này sao cô thấy hắn giống như mấy đứa cháu của mình hơn là bạn trai vậy không biết. Với tay lấy hai chiếc tạp dề, cô đưa cho hắn một cái, bảo mặc vào rồi cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, các khâu sơ chế nguyên liệu vừa xong thì Diệp Trạch gọi tới. Lộ Tinh Văn liền nhanh nhảu đẩy cô lên nhà trên nghe máy.
Diệp Trân yên tâm nhận điện thoại mà không biết Lộ Tinh Văn đang múa may quay cuồng dưới bếp. Vì nghĩ món cá chiên đơn giản nên hắn lanh chanh như hành không muối, tranh thủ nấu trước.
Lấy dầu rót vào chảo cho nóng xong, hắn mang con cá còn nước non tùm lum thảy vào. Kết quả là nó nổ như bắp bung, dầu đèn bay tứ tung lục giác. Hắn hoảng quá, vớ luôn cái nắp thủy tinh làm khiên che mặt rồi lấy đũa trở cá liên tục vì sợ cháy, cứ nổ bên này hắn lại né sang bên kia.
Diệp Trân vừa đặt điện thoại xuống, trở vào thì thấy thiên vương đang nhảy vũ điệu sam ba chiên cá. Cô vội chạy đến hạ nhỏ lửa, lấy nắp đậy cái chảo lại.
- Anh có bị dầu văng trúng không? – Diệp Trân lo lắng hỏi han.
- Không có. Nhưng sao nó nổ ghê thế nhỉ?
- Em đang để cho nó ráo hết nước mà, anh chiên nó làm gì?
- Anh nghĩ là em bận nên phụ em cho nhanh thôi. - Hắn cúi đầu, tiu nghỉu.
- Cũng may là anh không sao.
Cô mỉm cười an ủi hắn rồi tiếp tục nấu các món khác. Chương trình vào bếp cùng người nổi tiếng hỏng bét một nửa. Nhìn con cá nằm trên dĩa mà thấy thật tội nghiệp, da dẻ nó dính hết xuống chảo, cá ta đưa nguyên body trắng phau, chiên mà nhìn hệt như luộc vậy.
Ăn uống xong xuôi thì cũng gần tám giờ tối, Lộ Tinh Văn ôm tạm biệt Diệp Trân rồi lên xe phóng thẳng đến điểm diễn.
Cùng lúc này, trong căn biệt thự của Vỹ Đình, Tuấn Kiệt cứ lấp ló trước cửa phòng sếp mãi, đâu tầm năm phút sau, hắn mới trông thấy anh thò đầu khỏi phòng. Nhìn bộ dạng phờ phạc của anh chẳng khác mấy tên mới đập đá xong là mấy. Hóa ra, con người ta khi muốn làm xấu mình thì đâu cần đến phù thủy makeup.
- Cậu chưa về sao? - Vỹ Đình nhìn hắn, khàn giọng hỏi.
- Dạ chưa. Anh ăn chút cháo nhé, em mới mua về đấy ạ.
- Cậu cứ ăn xong rồi về nghỉ ngơi đi. Mai thì đến công ty, đừng sang đây nữa.
- À. Sếp, việc bên phòng kỹ thuật của khách sạn…
- Bỏ đi. Ai chẳng có lúc mắc sai lầm, bảo họ sau này cẩn thận hơn là được.
Dứt lời, Vỹ Đình lại quay trở vô, đóng cửa kín mít. Tuấn Kiệt thở dài ảo não. Này là sếp hắn muốn tuyệt thực cho nhanh c.h.ế.t hay gì. Tận hôm qua đến giờ chẳng có tý cơm cháo nào vào bụng cả.
Thầm nghĩ chắc mình đi thì anh mới ăn nên hắn mau mắn rời khỏi. Dẫu sao anh cũng còn quan tâm chuyện công ty, chẳng lý nào lại tự tử đâu.