Tình Yêu Phong Vân - Chương 73: Mùa Hè Nước Y - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:04
Vỹ Đình ngồi cạnh bên giường Quế Lệ Na suốt mấy tiếng đồng hồ, đôi bàn tay anh nắm chặt lấy tay bà, cứ sau mỗi đợt hóa trị, tóc mẹ anh lại rụng nhiều hơn, bản thân anh cũng gầy đi trông thấy.
Đã ba tháng kể từ ngày anh đưa mẹ mình đến nước Y, thời gian kéo dài hơn dự tính. Việc ở công ty giao toàn bộ cho Vương Nhược và Kiến Quốc, những lúc cần thiết anh mới họp trực tuyến với ban lãnh đạo mà thôi.
Cảm nhận hơi ấm từ tay con trai, Quế Lệ Na khẽ mở mắt, đôi môi cố gắng mỉm cười.
- Mẹ sẽ không sao đâu, còn một đợt hóa trị nữa là mình có thể về nước. - Vỹ Đình trấn an.
- Vất vả cho con rồi, con trai.
- Mẹ đừng nói thế, đây là bổn phận của con.
Quế Lệ Na thở dài, cố nhướn đôi mắt mệt mỏi nhìn Vỹ Đình, suốt bao nhiêu năm, bà những mong anh đổi ý và dắt về nhà một cô gái, gia cảnh thế nào không quan trọng, bà sẽ lập tức đồng ý ngay, chỉ muốn con mình có người bầu bạn, chăm sóc. Bà sợ bản thân sẽ đột ngột ra đi vào một ngày nào đó, lo cho anh một mình đơn độc trên thế gian này.
- Mẹ à, mẹ nghỉ ngơi nhé, con ra ngoài một lát.
Anh đưa tay chỉnh lại tấm chăn trên người mẹ mình, quay sang dặn dò dì Hà vài chuyện rồi nhanh chóng rời đi. Nhìn theo dáng con trai khuất sau cánh cửa, Quế Lệ Na chỉ biết lắc đầu buồn bã.
Cái nắng ấm áp trong như mật của mùa hè nước Y trải dài trên khắp các cung đường, cây lá một màu xanh mướt, cánh đồng lúa mì chín vàng đã vào mùa thu hoạch, hoa cỏ cũng ươm màu vàng tươi, những cánh chim trắng trong ánh nắng chói chang buổi ban trưa trở nên lấp lánh bạc đang rủ nhau bay về cuối trời xa.
Vỹ Đình bước đến chiếc ghế nhỏ bên bờ sông, bàn tay lướt nhanh trên màn hình rồi dừng lại trước dãy số điện thoại của Thủy Nguyệt rồi ấn phím gọi. Mấy giây sau, đầu máy bên kia vang lên giọng người con gái.
- Vâng, chào chủ tịch.
- Em khỏe không? Công việc có áp lực lắm không?
- Cám ơn anh, tôi vẫn khỏe, công việc đang rất trôi chảy. Mà… mẹ anh thế nào rồi ạ?
- Đã đỡ hơn nhiều, cảm ơn em.
- Khi nào anh về? À. Ý tôi là khi nào mẹ anh có thể xuất viện?
- Cũng gần rồi. Thủy Nguyệt, anh… nhớ em.
- A. Vương phó tổng đến, tôi cúp máy đây.
Thủy Nguyệt vội vàng bấm tắt, mỗi khi nghe Vỹ Đình nói những lời này thì cô cứ có cảm giác anh sẽ chui qua điện thoại mà xuất hiện trước mặt mình vậy.
Mấy tháng qua, anh vẫn luôn là người chủ động gọi cho cô. Hỏi han công việc, sức khỏe thì không sao, cứ mà bảo nhớ bảo thương là cô liền tìm cách lẩn tránh, lúc thì nói tín hiệu liên lạc yếu, lúc thì đang có điện thoại của khách hàng, lúc thì đi ngoài đường ồn quá không nghe rõ, hôm nay tăng ca thì lại lôi Vương Nhược ra làm bia.
- Thủy Nguyệt, em chỉnh sửa kịch bản lại theo những ý chính này giúp anh nhé.
Tiếng nói vang lên làm cô thoáng giật mình, vừa nói dối với Vỹ Đình xong thì Vương Nhược đã xuất hiện. Xem ra Vương phó tổng này cũng linh thật, nhưng nhờ vậy mà lần này cô thấy mình đỡ tội dối trá.
- Anh tăng đất diễn cho Từ Lưu Ly ạ?
- Phải, cô ấy là diễn viên đang lên, tuy bộ này sắm vai nữ thứ nhưng anh muốn tần suất xuất hiện đừng thua nữ chính quá.
- Chị Như Ý có ý kiến gì không?
- Anh đã nói chuyện với Như Ý rồi, không sao cả.
- Vâng, em sẽ hoàn thành thật nhanh, anh yên tâm.