[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 107
Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:33
Vả lại, gác lại những chuyện khác không nói, cái thời này mà được lái xe tải đường dài thì đúng là một công việc khiến người ta đỏ mắt ghen tị. Ai cũng bảo đó là cái “bát cơm vàng”. Bản thân Trương Bưu là người trong nghề, anh thừa hiểu cái nghề này “màu mỡ” đến mức nào.
Cái luật ngầm mà ai cũng hiểu là: mỗi chuyến đi tỉnh, họ đều tranh thủ buôn chuyến, quay vòng hàng hóa kiếm lời. Khoản tiền kiếm thêm này có khi còn nhiều hơn cả tiền lương chính quy.
Trương Bưu thấy Khương Nhạc là đứa khá khẩm, cũng muốn giúp đỡ nhà cậu một tay. Anh suy nghĩ một hồi rồi cũng mở lời, hỏi Khương Quân Khánh: “Này người anh em, nếu để cậu theo tôi đi lái xe tải, cậu có dám làm không?”
Tuy bây giờ Quân Khánh chưa biết lái, nhưng thanh niên trai tráng sức dài vai rộng, học cái này nhanh thôi. Nể chỗ thân tình, giai đoạn đầu anh vất vả kèm cặp thêm một chút cũng chẳng sao.
Khương Quân Khánh vừa xếp xong đống rau, đang định quẹt mồ hôi thì nghe thấy câu đó. Anh sững người lại một giây, rồi một niềm vui sướng trào dâng trong lòng, đáp ngay tắp lự: “Dám chứ, tôi làm!”
“Thành! Có câu này của cậu là đủ rồi, để về tôi thưa chuyện với đội trưởng xem sao.” Trương Bưu dặn trước: “Nói trước là chuyện này chưa chắc đã thành ngay đâu nhé, tôi còn phải hỏi lại đã, đội xe cũng có kỷ luật của đội xe.”
Khương Quân Khánh dần bình tĩnh lại, gật đầu bảo: “Cái đó tôi hiểu. Chuyện mà thành thì tốt nhất, bằng như không thành cũng chẳng sao, anh đừng có khó xử quá.”
Trương Bưu cười hể hả: “Sòng phẳng thế là hay!” Dù anh thấy chuyện này tám chín phần là được, nhưng nếu không thành mà lại bị người ta trách ngược thì trong lòng cũng thấy khó chịu.
Khương Nhạc không ngờ đi đưa mướp biếu rau mà lại vớ được cơ hội này, cậu hơi ngại ngần: “Anh Trương, thế thì phiền anh quá.”
Trương Bưu xua tay: “Đừng nói mấy chuyện khách sáo đó. Chỗ tôi cũng đang thực sự thiếu người, chứ nếu không thiếu thì cậu có mở lời tôi cũng chịu c.h.ế.t. Đây chẳng phải là đúng lúc gặp dịp sao?”
Khương Nhạc nghe vậy thì mỉm cười: “Cũng đúng ạ. Dù chuyện có thành hay không thì em cũng cảm ơn anh.” Cậu cũng bày tỏ rõ thái độ của mình, để dù kết quả thế nào cũng không phụ lòng Trương Bưu.
Nói đoạn, cả ba không làm phiền Trương Bưu nghỉ ngơi nữa mà rời đi để tìm anh Ba.
Trên đường đi, Khương Nhạc liếc mắt nhìn anh hai. Thấy anh vẫn khá bình thản, không có vẻ gì là quá phấn khích đến lú lẫn. Cũng đúng, chuyện này mới chỉ là lời nói gió bay, cứ đợi Trương Bưu hỏi xong rồi hẵng hay.
Còn một sọt rau cuối cùng do Khương Quân Khánh gánh. Du Hòa Trung định vào giúp một tay nhưng anh không cho: “Để tôi gánh cho, kẻo nó đè hỏng mất bộ quần áo mới của cậu.”
Hòa Trung im bặt ngay. Hôm nay ra ngoài, cậu diện bộ đồ mới do chính tay Khương Nhạc may cho. Lúc bốc rau, cậu cứ khép nép giữ gìn, chỉ sợ làm bẩn áo.
Cậu có chút hối hận vì đã mặc nó ra ngoài hôm nay, nhưng Khương Nhạc đã bảo: “Áo quần làm ra là để mặc, cậu cứ cất kỹ không diện, đến lúc cao vọt lên mặc không vừa nữa thì còn lãng phí hơn.”
Du Hòa Trung thấy Khương Nhạc nói chí lý. Nếu cứ để đấy cho đến lúc chật ních không mặc nổi thì đúng là uổng phí công sức của Khương Nhạc. Thế nhưng mặc vào rồi, cậu đi đứng nằm ngồi chỗ nào cũng cẩn thận, sọt không cũng chẳng dám quẩy lên vai mà cứ xách tay cho chắc. Khương Nhạc nhìn mà buồn cười: “Cái sọt không thì làm sao mà hỏng áo được.”
Nhưng Hòa Trung khăng khăng: “Nó bẩn áo.”
Khương Nhạc: “Bẩn thì giặt đi là sạch thôi mà.”
Hòa Trung: “Nhưng em không muốn nó bị bẩn.”
Khương Nhạc cũng đành chịu, mặc kệ cậu.
Lần này họ gặp may, đến nhà anh Ba thì anh cũng đang ở nhà. Anh Ba mời họ vào nhà ngồi chơi nhưng Khương Nhạc khước từ. Lúc này sắp đến giờ cơm, vào nhà thì chắc chắn gia đình anh Ba phải giữ lại ăn cơm. Ba gã thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn như rồng cuốn, dù nhà anh Ba có khá giả thì họ cũng thấy ngại vô cùng.
Thế nên đặt rau xuống xong là họ định cáo từ luôn. Anh Ba níu kéo một hồi không được, đành ngậm ngùi tiễn khách ra cửa.
Vừa liếc thấy bộ đồ của Du Hòa Trung, mắt anh Ba sáng rực lên: “Bộ đồ này đẹp thế, mua ở đâu đấy? Ở bách hóa tổng hợp trên trấn mình tôi chưa thấy mẫu này bao giờ.”
Lúc nãy mải dọn rau anh không để ý, giờ nhìn lại thấy lạ mắt ngay. Anh Ba cũng thuộc dạng người đi đầu thời thượng ở cái thời này, quần áo mốt gì anh đều nắm trong lòng bàn tay. Anh chắc chắn chưa thấy kiểu của Hòa Trung bao giờ, mà cái anh chưa nói ra là ngay cả trong xưởng của anh trai anh cũng chẳng có.
Chị Ba cũng ngó qua một cái rồi bảo: “Đừng nói là trên trấn, có khi trên huyện cũng chẳng tìm ra đâu.”
Du Hòa Trung dường như hơi rướn n.g.ự.c lên, liếc nhìn Khương Nhạc, giọng đầy vẻ tự hào: “Mấy chỗ đó làm gì có ạ. Đây là anh Nhạc tự tay may cho em đấy.”
Anh Ba quay sang nhìn Khương Nhạc, vẻ kinh ngạc không giấu vào đâu được: “Chú Nhạc à, không nhìn ra nhé, chú cũng có ngón nghề này cơ đấy.”
Khương Nhạc cười cười: “Em cũng chỉ là tự mày mò thôi ạ.”
Tự mày mò mà làm được thế này sao? Anh Ba càng thêm nể trọng Khương Nhạc, còn dặn thêm: “Hôm nào anh Ba nhờ chú làm cho một bộ nhé, anh trả tiền đàng hoàng.” Anh thực sự ưng ý mẫu này, còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện trả tiền, vì nếu Khương Nhạc không lấy tiền thì anh cũng chẳng mặt mũi nào mà nhờ vả.
Khương Nhạc cười đáp: “Dạ được chứ, khi nào anh muốn cứ tìm em.” Cậu chỉ nghĩ anh Ba nói xã giao cho vui, hoàn toàn không ngờ đối phương thực sự ghi tâm chuyện này, thậm chí đã bắt đầu nhẩm tính xem mình có xấp vải nào ngon nghẻ không.
Ba người bận rộn cả buổi sáng, đi bộ không ít đường lại chưa ăn sáng nên bụng dạ đã đ.á.n.h trống liên hồi.
Buổi sáng ở cửa hàng ăn uống quốc doanh có mẻ bánh bao lớn vừa ra lò. Cái se lạnh của buổi sáng mùa thu dường như tan biến khi họ cầm trên tay chiếc bánh bao nóng hổi, ăn xong thấy cả người ấm sực. Sợ khô cổ, mỗi người làm thêm một bát cháo loãng, thế là no nê thực sự.
Vừa ăn xong đi bộ ngay thì hơi khó chịu, họ ngồi bệt bên lề đường nghỉ ngơi.
Du Hòa Trung hỏi Khương Nhạc: “Anh, chân anh có mỏi không?”
Khương Nhạc nghe vậy mới nhớ ra, trước đây hễ đi bộ một đoạn là chân cậu mỏi rã rời, thế mà giờ này lại chẳng thấy cảm giác gì. Nếu Hòa Trung không nhắc, cậu cũng chẳng nhớ ra mình vốn “ẻo lả” như thế. Xem ra thể chất của cậu đã được cải thiện đáng kể rồi. Khương Nhạc vui lắm: “Không mỏi tí nào, cậu không nhắc tôi cũng chẳng để ý đâu.”
Du Hòa Trung nghe vậy thì mỉm cười, trong lòng thấy yên tâm.
Khương Nhạc hỏi Hòa Trung: “Cậu có qua nhà chú Tần không?”
Du Hòa Trung không định đi. Cậu vốn không thích xã giao với người lạ cho lắm, dù biết chú Tần Nhậm Hoa có ý mời chân thành, cậu cũng không muốn sang quấy rầy nhà người ta.
Khương Nhạc biết Hòa Trung có suy nghĩ riêng nên không can thiệp: “Vậy lát nữa qua báo với chú Tần một tiếng.” Hòa Trung gật đầu.
Khương Quân Khánh là người không chịu ngồi yên, bảo mình đi dạo một vòng. Nhà đang thiếu vài thứ lặt vặt, lúc đi mẹ có dặn anh ghé qua cửa hàng cung ứng một chuyến.
Nhắc đến cửa hàng cung ứng, Khương Nhạc cũng muốn đi. Cậu đã hứa với bé Đậu Đậu là mua cho con bé một sợi dây thun để chơi nhảy dây, hôm nay khó lắm mới rảnh, không thể quên được.
Thế là cả ba cùng kéo nhau vào cửa hàng cung ứng. Khương Nhạc mua dây thun xong, thấy anh hai mình cứ rập khuôn theo lời mẹ dặn mà mua đồ, cậu liền thầm thì: “Anh hai, anh chắc là mua đủ hết chưa đấy?”
Khương Quân Khánh nghe vậy, lại kiểm kê đống đồ một lượt rồi gật đầu: “Mua đủ cả rồi.”
Khương Nhạc nhìn mà tức thay: “Anh đúng là cái khúc gỗ mà! Cất công lên cửa hàng cung ứng một chuyến, anh không định mua gì cho chị Dung à?”
Mặt Khương Quân Khánh nóng bừng lên. Anh bèn dùng tiền riêng của mình mua một ít bánh xốp đào. Anh cũng không bên trọng bên khinh, mua cả phần cho mọi người ở nhà nữa.
Khương Nhạc – một kẻ vốn “ế bằng thực lực” – lúc này lại gật gù như một chuyên gia tâm lý: “Phải thế chứ, tình cảm là phải bồi đắp thường xuyên mà.”
Du Hòa Trung đứng bên cạnh lắng nghe, vẻ mặt đầy suy tư. Ừm, Khương Nhạc nói đúng, tình cảm là phải bồi đắp.
Khương Nhạc vừa quay đầu lại đã thấy Du Hòa Trung đang mua bánh đậu xanh. Loại bánh này có màu vàng nhạt, hương thơm dìu dịu, vị thanh mịn, là hàng mới nhập, thuộc loại bánh đắt tiền nhất trong cửa hàng cung ứng.
Một gói nhỏ chỉ có sáu miếng, mỗi miếng chỉ vừa một miếng c.ắ.n, thế mà giá tận một đồng một gói. Khương Nhạc thấy Hòa Trung không chút do dự mà móc tiền ra trả, khẽ nhướn mày. Hóa ra Hòa Trung thích ăn món này à? Cậu thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau khi Hòa Trung báo lại với Tần Nhậm Hoa một tiếng, ba người lên đường về nhà.
Vừa đến trước cổng nhà Du Hòa Trung, cậu đặt sọt xuống, bảo Khương Nhạc đợi một chút. Rồi dưới ánh mắt ngơ ngác của cậu, Hòa Trung cẩn thận đưa gói giấy cho Khương Nhạc, bên trong là những miếng bánh đậu xanh dễ vỡ.
Suốt dọc đường Hòa Trung cứ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa nên mấy miếng bánh vẫn còn nguyên vẹn, không sứt mẻ tí nào.
Khương Nhạc ngẩn người, hoàn toàn không ngờ tới: “Cái này... cho tôi à?”
Du Hòa Trung gật đầu: “Anh nói đúng mà, tình cảm là phải bồi đắp.”
Lúc này Khương Nhạc mới nhớ ra, hình như lúc nãy cậu có hỏi cô mậu dịch viên giá gói bánh này và có vẻ hơi “xót tiền”. Hóa ra không phải Hòa Trung thích ăn, mà là cậu ấy tưởng cậu thích ăn sao?
Chương 63
Chuyện Trương Bưu đề cập, cả Khương Nhạc và Khương Quân Khánh đều ngầm hiểu mà không nói với gia đình. Không phải vì chuyện này không thể nói, mà chủ yếu là sợ mọi người mừng hụt.
Bà nội Khương làm theo gợi ý của Khương Nhạc, mỗi ngày đều hái rau chín tới, cho vào nồi lớn hấp chín rồi đem phơi dưới nắng gắt. Đợi rau khô sạch nước thì thu dọn lại, cất vào nơi khô ráo để dành đến mùa đông mới lôi ra ăn.
Muốn bảo quản được đến mùa đông thì lúc phơi phải cực kỳ chú ý cho thật khô, chỉ cần sót lại một chút ẩm thôi là sẽ mốc cả mẻ, ảnh hưởng lây sang các loại rau khác. Thế nên đống rau phơi ngoài sân đều do một tay bà nội Khương kiểm duyệt, bà gật đầu bảo được thì mới được thu vào.
Bà Tôn Ngọc Lan rảnh rỗi sang chơi, cũng nói với bà Triệu Mỹ Liên: “Cái này chẳng phải giống hệt phơi nấm sao? Có điều nấm thì không cần hấp, cứ thế phơi khô là được. Để dành đến mùa đông cũng có cái mà bỏ vào mồm.”
Dân làng Khảm T.ử tuy không có thói quen phơi rau khô, đó là vì rau trồng ra thường chỉ vừa đủ ăn, nhưng nấm hái trên rừng thì khác. Dù nấm cũng chẳng dư dả gì nhưng họ vẫn sẽ phơi khô để dành, có lẽ đó là thói quen truyền đời từ cha ông rồi.
“Đúng thế, mùa đông muốn kiếm tí rau xanh khó như lên trời, tuyết rơi trắng xóa, chỉ có mỗi cải bắp với củ cải là còn cầm cự được thôi.” Bà Triệu Mỹ Liên vừa nói vừa không ngơi tay khâu đế giày cho ông Khương Đức. Thấy giày của ông sắp thủng đến nơi rồi, không thay thì người ta cười cho thối mũi.
Thời này giày vải đều làm bằng đế nghìn lớp (đế khâu tay nhiều lớp vải). Mỗi lớp đều phải dùng hồ dán lại, mép ngoài bọc bằng một dải vải dài và hẹp. Cái đế như vậy phải làm nhiều lớp, lớp nào cũng phải tỉ mỉ như nhau.
Đợi khi các lớp đã xong xuôi thì phải khâu cố định chúng lại. Đây không phải là khâu vá đơn giản, mà là từng li từng tí trên đế giày đều phải được đường kim mũi chỉ đi qua. Cái đế dày như thế, kim thường không tài nào đ.â.m xuyên qua nổi, phải dùng cái dùi dùi thủng trước rồi mới luồn kim khâu đế qua. Mà kể cả có dùi lỗ rồi thì việc đưa kim qua cũng chẳng dễ dàng gì.
