[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 188
Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:08
Kiểu dáng quần áo làm ra có độ hoàn thiện cao hơn cả tưởng tượng của Khương Nhạc. Công nhân trong xưởng đã thay nhau mặc thử, chọn ra loại vải phù hợp nhất. Đồ may xong ai nấy đều xúm lại xem, ai cũng khen đẹp, cái đẹp kiểu mới mẻ rất khó tả bằng lời.
Lãnh đạo xưởng cũng thấy rất ưng ý, đã chuẩn bị kế hoạch tung ra thị trường, còn kết quả ra sao thì đành chờ phản hồi từ phía người tiêu dùng.
Khương Nhạc xem qua thấy xưởng làm ăn rất có tâm nên cũng không ý kiến gì thêm. Thấy giờ giấc cũng hòm hòm, cậu đi tìm Triệu Thanh. Cậu cố ý chọn đúng giờ cơm mới tới, vì lúc khác Triệu Thanh mải làm việc trên chuyền, chỉ có lúc ăn là rảnh rang đôi chút.
Đứng ngoài phân xưởng một lát thì công nhân lục tục kéo ra. Người đông nườm nượp, lại ai cũng mặc đồng phục giống hệt nhau, Khương Nhạc sợ mình nhìn sót nên khẽ chọc chọc dế mèn Gua Gua, bảo nó cùng quan sát với mình.
Gua Gua: 【Ký chủ, cứ giao cho em! Xem em "tuệ nhãn như đài" đây!】 Khương Nhạc: 【...】 Từ này mà dùng thế à?
Triệu Thanh đang vừa đi vừa nói cười với mấy chị em công nhân thì từ xa đã nhận ra Khương Nhạc. Khương Nhạc mặc áo bông dày sụ nhưng vẫn không che lấp được vẻ tuấn tú, đứng giữa làn gió lạnh mà dáng người vẫn thẳng tắp, khí chất ngời ngời, khiến người ta liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Mắt Triệu Thanh sáng lên, vội vã nói với mấy người bạn thân thiết: "Em trai tôi đến kìa, tôi qua chỗ nó chút nhé." Bạn đồng nghiệp: "Đi đi, em trai cô trông khôi ngô thật đấy."
Triệu Thanh rảo bước đi tới. Gua Gua: 【Ký chủ, em thấy rồi, ở phía trước kìa!】 Ngay sau đó, Khương Nhạc thấy Triệu Thanh vẫy tay với mình, cả hai cùng nở nụ cười rạng rỡ.
Triệu Thanh bước lại gần, trách yêu: "Trời rét mướt thế này sao em lại sang đây? Đi, vào nhà ăn đã, trong đó ấm hơn."
Khương Nhạc gật đầu, hai người cùng đi về phía nhà ăn. Nhìn thần sắc của Triệu Thanh, cậu biết chị mình đã thích nghi tốt với công việc nên cũng yên tâm phần nào. Nhà ngoại cậu ở xa, lại chẳng có xe cộ gì, đi đi về về mất mấy tiếng đồng hồ nên không thể sang thăm thường xuyên, nhân tiện có việc lên trấn cậu phải ghé qua ngay.
Dù đã đi làm công nhân nhưng Triệu Thanh mới mười tám tuổi, tính ra ở thời hiện đại thì vẫn còn là trẻ con thôi. "Em có việc trên trấn nên tiện ghé thăm chị luôn," Khương Nhạc giải thích.
"Thế thì hay quá, để chị dẫn em đi ăn cơm nhà máy, ăn xong thì về sớm cho đỡ lạnh." Thấy mặt Khương Nhạc đỏ lựng vì rét, Triệu Thanh xót xa: "Cẩn thận kẻo nẻ hết mặt đấy. Chị thấy mấy chị em ở đây mùa đông toàn bôi kem Tuyết hoa, bôi vào là da dẻ không bị nẻ nữa."
Mới làm công nhân có vài ngày mà Triệu Thanh cũng đã mở mang tầm mắt. Con gái ở làng cậu mùa đông chỉ mong ăn no là đủ, làm gì biết đến kem Tuyết hoa bao giờ. Một hộp nhỏ xíu mà những một hào hai, chị thấy đắt quá chừng, thế mà người ta mua cứ gọi là không chớp mắt.
Lúc người ta bôi, Triệu Thanh có nhìn qua, chất kem trắng muốt như tuyết, bôi lên mặt là da dẻ cứ như phát sáng, lại còn thơm phức. Hèn chi trước đây thấy công nhân trên trấn ai nấy cũng trắng trẻo mịn màng.
Mới đi làm chưa có tiền lương nên Triệu Thanh tự nhủ, đợi đến lúc lĩnh lương nhất định sẽ mua một hộp về cho mẹ và bà dùng. Mùa đông năm nào mẹ chị cũng bị gió thổi nẻ toác cả mặt, lúc rửa mặt cứ kêu đau, có kem này chắc chắn sẽ đỡ.
Nhìn mặt Khương Nhạc lúc này cũng hơi khô, vốn chị nghĩ con trai thì cứ sống xuề xòa đại khái, chẳng cần bôi trát gì, nhưng nhìn Khương Nhạc chị lại đổi ý. Ai bảo con trai là phải thô kệch? Khương Nhạc nhà chị chẳng thô chút nào.
Chị nghiến răng tự nhủ, lúc đó sẽ mua thêm một hộp cho Khương Nhạc nữa. Khương Nhạc đẹp trai thế này, để mặt nẻ thì xót lắm.
Khương Nhạc chẳng biết Triệu Thanh đang nghĩ gì, nhưng nghe chị nhắc mới nhớ ra vụ kem Tuyết hoa. Mùa đông phương Bắc khô hanh thật, cậu cũng thấy da mặt căng rát, lát nữa phải ghé qua cửa hàng bách hóa xem sao.
Vì mới đi làm nên Triệu Thanh vẫn rất tiết kiệm, thường chỉ gọi một món rau, thỉnh thoảng mới dám ăn thịt, phiếu ăn của nhà máy phát vẫn còn dư khá nhiều. Hôm nay có em trai đến, chị mới hào phóng một bữa, gọi hai món rau một món mặn. Suất cơm nhà ăn rất đầy đặn, cộng thêm ba cái bánh màn thầu là đủ hai người ăn. Khương Nhạc ăn hai cái, chị ăn một cái.
"Chị họ, chị ăn có một cái bánh thôi à?" Khương Nhạc sợ chị đói, bình thường chị cậu sức ăn cũng ngang ngửa cậu. "Trước chị làm việc nặng thì ăn khỏe, giờ chắc tại ngồi một chỗ ít vận động nên không thấy đói lắm." Triệu Thanh cười nói: "Cũng có thể do nhà máy cho ăn ngày ba bữa đều đặn nên chị chưa kịp đó đói."
Khương Nhạc nghe vậy thì gật đầu, không hỏi thêm nữa. Cơm nhà ăn mùi vị cũng thường thôi, nhưng cả hai đều có tính tiết kiệm nên ăn sạch bách, không lãng phí hạt nào.
Ăn xong hai chị em ngồi nói chuyện thêm một lát. Triệu Thanh kể đã được chia ký túc xá, phòng tám người chung sống khá hòa thuận, hai người lúc nãy đi cùng chính là bạn cùng phòng. Nghe vậy Khương Nhạc cũng yên tâm, thấy đến giờ Triệu Thanh phải vào ca nên cậu không nán lại lâu.
Rời xưởng may, Khương Nhạc tạt qua cửa hàng bách hóa tổng hợp. Chị Trần ở quầy hàng đang ngồi buôn chuyện với mấy nhân viên khác, thấy có khách vào liền ngẩng lên nhìn. Nhận ra Khương Nhạc, chị ngạc nhiên: "Trời rét căm căm thế này mà cậu còn lên trấn à?"
Chị Trần biết Khương Nhạc không ở trên trấn. Trời lạnh thế này cửa hàng vắng hẳn, chủ yếu chỉ có dân cư quanh đây, chứ dân các làng lân cận thì từ trước mùa đông họ đã sắm sửa đủ cả rồi, thường phải đến sát Tết mới lại ra bách hóa.
Khương Nhạc cười đáp: "Em có tí việc, tiện ghé mua ít đồ ạ." Chị Trần không hỏi sâu, gật đầu: "Cậu cần gì cứ bảo chị lấy cho." "Chị cho em lấy năm hộp kem Tuyết hoa ạ."
Bà một hộp, mẹ một hộp, chị gái một hộp, cậu một hộp dùng chung với Hòa Trung, còn cha cậu nếu muốn thì dùng chung với mẹ vậy. Còn một hộp nữa thì để cho anh hai, cái lão anh "thẳng như ruột ngựa" ấy chắc chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện mua kem cho chị Dung đâu. Cái cảm giác mặt nẻ đau rát thật không dễ chịu chút nào, bất kể nam hay nữ cũng nên dùng, đây không phải là chuyện làm điệu hay không.
"Mua nhiều thế à?" Chị Trần vừa lấy đồ vừa cười: "Cậu sắm cho cả nhà đấy à? Thực ra mua một hai hộp dùng chung là được rồi."
Khương Nhạc chỉ cười, vẫn quyết mua năm hộp. Chưa nói đến chuyện khác, chị gái cậu đang tuổi kèn trống, chắc chắn thích có một hộp riêng để túi áo, lúc nào thích là lôi ra bôi được ngay. Vả lại kem này cũng không phải đồ ăn, để lâu không sợ hỏng, mua nhiều dùng dần cũng thế cả.
Chị Trần thấy vậy không nói thêm gì nữa, hỏi cậu có lấy gì khác không. Khương Nhạc ngẫm lại thấy không thiếu thứ gì nên thôi. Dù mùa đông đi lại vất vả nhưng Khương Nhạc có hệ thống, thiếu cái gì là có thể mua trong商城 (thương thành) ngay.
Cậu cảm ơn chị Trần rồi nhét năm hộp kem vào lòng áo đi về. Cậu không sang chỗ Du Hòa Trung ngay mà ghé về nhà họ Khương trước.
Chị gái nghe tiếng động liền ló đầu ra xem, thấy Khương Nhạc mặt đỏ gay vì lạnh liền vội vã đi múc nước nóng cho cậu rửa mặt. Cái mặt đang rát buốt được chạm vào nước ấm mới thấy dễ chịu làm sao. Đạp xe đi đường người thì không lạnh lắm nhưng gió lùa vào mặt thật đúng là cực hình.
"Lạnh thế này mà còn chạy đi đâu không biết." Bà nội Khương xót cháu hết mức, giục cậu lại gần lò sưởi mà sưởi ấm, rồi múc cho bát canh xương nóng hổi. "Hôm nay không lạnh mấy đâu ạ, lúc trưa vẫn còn nắng mà bà." Khương Nhạc húp một ngụm canh, cả người ấm sực lên.
"Lạnh chứ sao không? Nắng này làm gì có hơi ấm." Mẹ Triệu Mỹ Liên thở dài lắc đầu: "Cái thằng này, đúng là chân chạy, không ở yên được một chỗ."
Khương Nhạc cười hì hì, lôi mấy hộp kem Tuyết hoa từ trong n.g.ự.c áo ra. Kem được đựng trong những hộp sắt tròn, trên nắp dán nhãn in hình một người phụ nữ tóc uốn xoăn thời thượng.
"Đây là kem Tuyết hoa à?" Khương Hoan tò mò nhìn mấy cái hộp sắt tròn trong tay em trai. Cái này Khương Hoan từng thấy qua, mấy chị mấy cô điệu đà trong làng hay mua, nghe nói bôi xong mặt mịn như da trứng gà bóc. Thấy chị gái cứ dán mắt vào nhìn, Khương Nhạc cười đưa cho chị một hộp.
Khương Hoan trợn tròn mắt: "Cho chị á?" Khương Nhạc gật đầu, rồi đưa tiếp cho bà nội và mẹ mỗi người một hộp.
Bà nội đang định bảo mình già rồi dùng cái này làm gì, thì mẹ Mỹ Liên đã lên tiếng trước: "Mẹ già rồi, bôi cái này làm chi cho phí?" Bà nội nghe thế lại không muốn nói thế nữa, bà bảo: "Thằng út nó mua rồi thì cứ cầm lấy, nói lắm thế làm gì? Chị bảo chị già, thế còn tôi ở đây thì chị vẫn còn trẻ chán!"
Khương Nhạc đứng bên cạnh nhe răng cười: "Bôi cái này cho đỡ khô mặt bà ạ." Bà nội rất chiều Khương Nhạc, tuyệt đối không bao giờ nói cậu lãng phí tiền, nghe vậy liền gật đầu: "Đúng, bà già rồi da dẻ khô khốc, khó chịu lắm, lát nữa bà phải bôi thử cái Tuyết hoa này xem sao."
Thực ra kem Tuyết hoa không đắt, nhưng thời này người ta quan niệm có tiền thì để mua cái ăn, nói chung là vẫn chưa thoát khỏi cái lo cơm áo gạo tiền.
Khương Nhạc liếc nhìn cha mình, thấy lão đang làm bộ như không liên quan, liền hắng giọng: "Cha cũng phải bôi đấy nhé." Khương Đức mặt mày viết đầy chữ từ chối: "Tao là lão già thô kệch, bôi trát cái gì?" "Chả nghe thằng út nói bôi cho đỡ khô à, liên quan gì đến thô với kệch?" Mẹ Mỹ Liên mắng lão: "Nhìn mặt ông kìa, khô như vỏ cây táo ấy, bảo sáu mươi tuổi người ta cũng tin." Khương Đức: "..." Sao lão lại thành sáu mươi rồi? Lão còn chưa đầy năm mươi mà! Nhưng lão cũng không dám cãi thêm, không bôi nhỡ bà ấy lại bảo mình bảy mươi thì c.h.ế.t dở.
Khương Nhạc và Khương Hoan nhìn nhau cười rúc rích, cha cậu đúng là chỉ có mẹ mới trị được.
Quay về tìm Du Hòa Trung, Khương Nhạc vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng động lạ phát ra. Mắt cậu sáng bừng, quay sang nhìn Du Hòa Trung: "Anh làm xong đài thu thanh thật rồi à?"
Du Hòa Trung gật đầu, đưa chiếc đài lại cho Khương Nhạc xem. Chiếc đài được anh đóng vỏ bằng gỗ, mài giũa nhẵn nhụi, sờ vào mát rượi không lo bị dằm đ.â.m vào tay. Áng chừng cái vỏ này là thứ ngốn nhiều công sức của anh nhất.
Lúc này, từ chiếc đài đang phát ra giọng kể chuyện đêm khuya, Khương Nhạc đưa tay vặn vặn nút dò đài xem có bắt được thêm đài nào khác không.
