[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 189

Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:08

Cuối cùng cậu thử đi thử lại, cũng dò được một đài ca nhạc, một đài tin tức thời sự. Điều khiến Khương Nhạc ngạc nhiên nhất là còn có cả kênh phát thanh đọc truyện tiểu thuyết Tây Du Ký. Vừa bắt được sóng kênh này, cậu vô thức nghe đến mê mẩn. Đúng là tác phẩm kinh điển về thần ma, dù nhiều tình tiết Khương Nhạc đã xem đi xem lại vô số lần nhưng vẫn bị cuốn hút như thường.

Khương Nhạc hí hoáy cả buổi chiều, phát hiện ra chiếc đài này bắt được khá nhiều kênh. Cậu đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Du Hòa Trung: "Hòa Trung, anh đúng là thiên tài đấy!"

Cậu xúc động vô cùng, cảm giác như mình cuối cùng cũng được kết nối lại với thế giới văn minh hiện đại rồi.

Khóe miệng Du Hòa Trung vô thức nhếch lên, giá mà anh cứ nhìn hắn như thế này mãi thì tốt biết mấy. Thế nhưng, Khương Nhạc rất nhanh đã quay ngoắt đi, tiếp tục ôm khư khư cái đài mà táy máy.

Du Hòa Trung: "..."

May mà trước khi đi ngủ, Khương Nhạc cuối cùng cũng chơi đủ. Cậu đ.á.n.h răng rửa mặt xong, chợt nhớ tới mấy hộp kem Tuyết hoa mới mua, liền vẫy vẫy tay gọi Du Hòa Trung vừa mới rửa mặt xong: "Hòa Trung, lại đây mau."

Thấy Khương Nhạc mang một nụ cười bí hiểm, Du Hòa Trung hơi khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn bước lại gần.

Khương Nhạc lôi hộp kem Tuyết hoa ra, mở nắp, quệt một miếng rồi xoa lên mặt Du Hòa Trung. Da mặt hơi châm chích nhẹ, Du Hòa Trung ngửi thấy mùi thơm nồng nàn ngay mũi, vẻ mặt đầy kháng cự: "Cái gì thế này anh?"

"Kem Tuyết hoa đấy, nhìn mặt anh khô như ngói rồi kìa, từ giờ nghe lời em, sáng tối đều phải bôi." Khương Nhạc xua tay, giục Du Hòa Trung xoa đều lớp kem trên mặt ra.

Kem Tuyết hoa? Đôi lông mày Du Hòa Trung nhíu c.h.ặ.t lại đến mức kẹp c.h.ế.t được cả ruồi. Hắn nhớ hồi nhỏ mẹ hắn có bôi cái này, nhưng hắn là đàn ông con trai cơ mà...

Đang phân vân, hắn đã thấy Khương Nhạc tự quẹt một miếng lớn, vừa ngâm nga hát vừa xoa đều lên mặt mình, tiện tay còn bôi luôn cả vào tay nữa.

Du Hòa Trung tự nhủ: Bôi kem thì liên quan gì đến nam nữ, nam nữ bình đẳng, phải ghi nhớ trong lòng.

Hắn bèn xoa đều lớp kem trên mặt, rồi học theo dáng vẻ của Khương Nhạc, xoa nốt chỗ kem thừa trong lòng bàn tay lên mu bàn tay.

Khương Nhạc thấy da mặt dễ chịu hẳn, cuối cùng không còn khô rát đến đau nữa. Cậu khoan khoái nằm vật xuống giường lò (khang), nghe thấy tiếng đài thu thanh vẫn chưa tắt nhưng lại lười động đậy, bèn đưa mắt nhìn sang Du Hòa Trung: "Hòa Trung ơi~"

Du Hòa Trung lập tức hiểu ý, đứng dậy đi tắt đài.

Khương Nhạc thầm nghĩ: Hê hê, cảm giác có đứa em để sai bảo đúng là không tệ chút nào.

Khương Nhạc hỏi ý kiến Du Hòa Trung rồi mang chiếc đài về nhà họ Khương cho cả nhà cùng nghe.

Kết quả là chẳng bao lâu sau, chuyện nhà cậu có đài thu thanh không biết sao lại đồn đại khắp nơi. Trong nhà lúc nào cũng có người lấy đủ mọi lý do để tạt qua, khiến người nhà họ Khương phiền không chịu nổi.

Thế là Khương Hoan lại ôm chiếc đài mang trả lại: "Dân làng ồn ào quá, làm ảnh hưởng cả chuyện học hành của em. Đài cứ để bên chỗ anh Hòa Trung đi, lúc nào muốn nghe em lại sang."

Để bên phía Du Hòa Trung, nếu dân làng còn kéo đến, Khương Nhạc sẽ đi mách với Bí thư Trương Vạn Hưng rằng những người này làm ảnh hưởng đến việc học của "Hòa Trung nhà mình". Trương Vạn Hưng nghe vậy lập tức cảnh cáo đám người đó không được làm phiền tiểu Du nữa, nhờ thế nhà cửa mới yên tĩnh trở lại.

Khương Nhạc những lúc rảnh rỗi thường hay nghe đài. Thời gian cứ thế trôi đi, bước sang ngày hai mươi tháng Chạp, trong thôn bắt đầu lác đác tiếng pháo nổ.

Trước Tết, dân làng thường tranh thủ đi bách hóa mua pháo dây về để dành đến đêm giao thừa. Đám trẻ con trong làng hay lén lút lúc người lớn không để ý, dùng kéo cắt lấy mấy quả pháo lẻ từ bánh pháo lớn.

Sau đó chúng cầm một nén hương đã châm lửa, ghé vào ngòi pháo, vừa bén lửa là lập tức ném vèo ra xa. Tiếng "đoàng" vang lên, có khi ném chậm pháo nổ ngay trên không trung, kích thích vô cùng. Đây chính là trò vui nhất năm của đám trẻ con nông thôn. Nhà nào thương con thấy chúng "trộm pháo" cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng cũng có những đứa nghịch ngợm quá đà, hai ngày nay Khương Nhạc đã nghe thấy mấy nhà đứng cửa c.h.ử.i đổng vì bị bọn nhóc ném pháo làm nổ tung cả hố xí.

Khương Nhạc: "..."

Hồi nhỏ cậu cũng từng chơi trò cắt pháo lẻ này, nhưng ngòi pháo thường rất ngắn, cực kỳ nguy hiểm. Có lần cậu không kịp ném, pháo nổ ngay trên tay, tuy chỉ hơi đau nhưng vẫn khiến cậu hãi đến tận bây giờ, nhất quyết không chơi lại lần nữa.

Lúc này cậu đang cùng Du Hòa Trung đọc sách thì bên ngoài vang lên tiếng pháo liên hồi. Khương Nhạc bị làm ồn đến mức không đọc nổi nữa, đành đi ra ngoài xem sao. Du Hòa Trung vốn không bị ảnh hưởng gì, nhưng thấy Khương Nhạc ra ngoài, hắn cũng đứng dậy đi theo như cái đuôi lớn.

Hai người vừa bước ra đã thấy một nhóm thiếu niên đang hò hét chí ch.óe, rồi lại một tiếng "đoàng" vang lên, chơi đến là vui vẻ. Khương Nhạc mắt tinh, từ xa đã nhận ra một người quen. Hừ, chẳng phải thằng Cẩu Đản đó sao?

Khương Nhạc không có ấn tượng tốt gì với Cẩu Đản, nhưng dạo gần đây hắn khá an phận, không gây sự gì nên cậu cũng mặc kệ. Thấy Cẩu Đản lúc này, cậu chẳng muốn nhìn thêm, định quay vào nhà. Thế nhưng chẳng biết Cẩu Đản đột nhiên lên cơn dở hơi gì, lại châm ngòi một quả pháo rồi ném thẳng về phía hai người.

Chương 102

Cẩu Đản chính là cố ý kéo đám bạn đến gần nhà Du Hòa Trung để đốt pháo. Hắn không phục. Tại sao trước đây hắn tìm chuyện gây gổ với "thằng con hoang" Du Hòa Trung thì mẹ hắn chẳng nói năng gì, thế mà dạo trước bà lại đ.á.n.h hắn một trận nên thân?

Cẩu Đản tức đến mức bỏ cơm, tất nhiên cuối cùng nhịn không nổi nên vẫn phải ăn. Mẹ hắn mắng: "Thằng Du Hòa Trung giờ nó có bản lĩnh rồi, có mặt mũi trước mặt Bí thư đấy. Cái thằng trời đ.á.n.h này chớ có gây sự với nó, liệu mà tránh xa nó ra nghe chưa?"

Cẩu Đản mồm vẫn bướng: "Tại sao chứ? Nó chỉ là thằng con hoang không cha không mẹ thôi mà!"

"Cái thằng c.h.ế.t tiệt này, mẹ nói mày không nghe đúng không?" Mẹ Cẩu Đản tức giận túm lấy tai hắn, ghét sắt không thành thép: "Người ta không cha không mẹ mà tự mình trưởng thành giỏi giang như thế, còn mày thì ngày nào cũng chỉ biết gây họa cho mẹ thôi! Mày mà còn dám đụng đến nó, tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!"

Cẩu Đản thấy tai như sắp bị vặn đứt đến nơi mới không dám cãi nữa, nhưng trong lòng vẫn ấm ức khôn nguôi. Hắn chẳng hiểu "bản lĩnh" là cái gì, chỉ biết cái người trước đây hắn muốn bắt nạt thế nào cũng được giờ lại không được đụng vào, khiến hắn thấy nghẹn khuất vô cùng.

Đến khi nói chuyện với đám "anh em chí cốt", đứa nào cũng bảo bị bố mẹ chỉnh huấn, cảnh cáo không được chọc vào Du Hòa Trung nữa.

"Chẳng qua là biết sửa cái máy cày thôi mà? Chẳng ai gọi tôi thôi, chứ nếu có người gọi, tôi cũng dám sửa vậy." Đám choắt con chẳng biết gì nhưng bốc phét thì không ai bằng.

"Đúng đấy, mẹ tôi còn bảo giá mà tôi thông minh bằng một nửa thằng họ Du kia thì tốt. Tôi mà không thông minh à? Trước đây bà còn khen tôi lanh lợi nhất xóm đấy thôi!"

Cả bọn cứ người một câu ta một câu, Cẩu Đản thừa cơ khích bác: "Đi, chúng ta sang cho nó biết tay!"

Thế nhưng hắn vừa dứt lời, đám "anh em" lập tức xìu xuống, ngập ngừng bảo: "Anh Cẩu Đản, không phải tôi không muốn đi, mà mẹ tôi bảo nếu còn chọc vào thằng họ Du đó, bà sẽ đ.á.n.h gãy chân tôi mất."

"Bố tôi cũng bảo thế, còn dọa dìm tôi xuống hố phân cho c.h.ế.t đuối nữa."

"Thôi đi anh Cẩu Đản, trước đây mình tìm nó gây sự có chiếm được tí hời nào đâu, chân anh cũng mới vừa khỏi đấy thôi, tốn bao nhiêu tiền của nhà rồi còn gì."

Cẩu Đản vốn định đ.á.n.h gãy chân Du Hòa Trung, kết quả chân mình lại bị ngã gãy trước.

"Lũ hèn nhát các người!" Thấy đám bạn không dám đi gây sự cùng, Cẩu Đản tức điên người. Nhưng bảo hắn đi một mình thì hắn không dám. Lúc trước Du Hòa Trung gầy gò hắn còn đ.á.n.h không lại, giờ thì càng khỏi phải bàn.

Thế là Cẩu Đản đành an phận được một dạo, nhưng trong lòng vẫn cứ nung nấu ý định. Lần này hắn mang pháo từ nhà ra, mấy đứa bạn nhà quản nghiêm không cho chơi pháo nên nhìn túi pháo của Cẩu Đản mà thèm nhỏ dãi.

Cẩu Đản bảo: "Muốn chơi chứ gì? Thế thì theo tao sang gần nhà thằng họ Du mà chơi, không thì tao không chia cho đâu."

Đám choắt con không cưỡng lại được sự cám dỗ của tiếng pháo nên đồng ý ngay. Dù sao thì cũng chỉ sang đó chơi thôi, chứ có tìm Du Hòa Trung gây sự đâu mà sợ.

Kết quả là đang chơi hăng say thì Khương Nhạc và Du Hòa Trung từ trong nhà bước ra. Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, lặng lẽ lùi xa Cẩu Đản một chút, thầm nghĩ: Hai người này ra đây làm gì không biết! Chúng sợ Cẩu Đản gây sự nên nhanh ch.óng kéo dãn khoảng cách với hắn.

Cẩu Đản nhìn chằm chằm vào Khương Nhạc và Du Hòa Trung bằng ánh mắt hình viên đạn. Hai người này, trước đây Khương Nhạc cứ bám đuôi bọn hắn đòi chơi cùng, hắn còn chẳng buồn liếc mắt nhìn một cái, còn Du Hòa Trung thì càng khỏi phải nói. Thế mà giờ đây, cả hai đều trở thành những người hắn không dây vào nổi. Cẩu Đản càng nghĩ càng không phục, đầu óc nóng lên, hắn móc ra một quả pháo, dùng hương châm lửa rồi ném thẳng về phía Du Hòa Trung.

Nhưng vì khoảng cách khá xa, quả pháo chưa kịp bay tới nơi đã nổ tung giữa chừng. Dù vậy, Khương Nhạc cũng tức đến nổ đom đóm mắt: "Thằng kia, mày đứng yên đấy cho tao!"

Nói rồi, cậu định tung một cước lao lên đá người. Nhưng Du Hòa Trung đã kịp giữ c.h.ặ.t cậu lại. Khương Nhạc cố vùng vẫy thoát khỏi tay hắn: "Anh buông em ra, để em tẩn c.h.ế.t nó!"

"Anh, chỉ là một quả pháo thôi mà, em không sao đâu." Du Hòa Trung kéo c.h.ặ.t Khương Nhạc, hắn sợ đôi tay sạch sẽ của anh bị vấy bẩn bởi hạng người này.

Khương Nhạc tức không chịu nổi, "Hòa Trung nhà mình" đúng là hiền quá hóa nhu nhược, chuyện này mà cũng nhịn được!

Nào ngờ cái thằng Cẩu Đản c.h.ế.t tiệt kia lại bồi thêm một quả pháo nữa ném về phía Khương Nhạc. Lần này pháo vẫn nổ giữa không trung.

Đến lượt Du Hòa Trung định lao ra thì Khương Nhạc lại giữ lại: "Thôi thôi, coi như mình nghe tiếng pháo ăn Tết sớm vậy."

Mấy đứa nhóc đứng cạnh Cẩu Đản hét lên: "Là Cẩu Đản ném đấy nhé, không liên quan gì đến bọn tôi đâu!" Nói xong, cả lũ thi nhau vắt chân lên cổ mà chạy.

Cẩu Đản thấy đám "anh em" chạy sạch, miệng lầm bầm c.h.ử.i lũ hèn nhát có gì mà phải sợ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen kịt lạnh lẽo của Du Hòa Trung, hắn vẫn vô thức nuốt nước bọt, lùi lại vài bước. Hắn biết mình đ.á.n.h không lại Du Hòa Trung, bèn quay sang buông lời hăm dọa với Khương Nhạc: "Khương Nhạc, mày cứ đợi đấy, tao sẽ cho mày nếm mùi phản bội tao là thế nào! Để xem tao có gọi người đ.á.n.h gãy chân mày không!"

Khương Nhạc: "..." Đúng là khiến cậu phải cười ra tiếng.

Cẩu Đản nói xong cũng vắt chân lên cổ chạy biến, kết quả không để ý dưới chân nên ngã nhào một cái đau điếng, lại vội vàng bò dậy chạy tiếp. Du Hòa Trung nheo mắt nhìn theo bóng hắn, nắm đ.ấ.m đang siết c.h.ặ.t dần buông lỏng ra. Khương Nhạc vẫn đang ở đây, hắn phải nhẫn nại.

Khương Nhạc quay sang nhìn Du Hòa Trung, thấy hắn đã thu lại vẻ mặt lạnh lùng.

"Cái đồ dở hơi, mình đừng chấp nó làm gì." Khương Nhạc nói.

Du Hòa Trung gật đầu, vẻ mặt lại trở nên hiền lành: "Vâng."

Khương Nhạc thầm thở dài, Hòa Trung đúng là hiền quá đi mất. Cái thằng Cẩu Đản kia, nếu thật sự dám tìm đến gây sự, hừ hừ, cậu đây cũng biết đ.á.n.h nhau lắm chứ bộ!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.