[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 196
Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:09
“Cậu đã ăn tối chưa?” Khương Nhạc đang sưởi lửa, đôi bàn tay lập tức ấm sực lên.
“Em ăn rồi, em đoán là anh chắc sẽ ăn cơm bên đó luôn.” Du Hòa Trung nói.
Khương Nhạc cười híp mắt, xoa xoa đầu Du Hòa Trung: “Ngoan lắm.”
Du Hòa Trung đã quen rồi, Khương Nhạc thỉnh thoảng cứ thích giả làm người lớn như vậy.
Đang cười tươi rói, bỗng dưng nụ cười trên mặt Khương Nhạc bỗng cứng đờ lại.
Du Hòa Trung không hiểu: “Sao thế anh?”
Khương Nhạc không nói gì, bước tới đứng sát rạt bên cạnh Du Hòa Trung, vai kề vai.
Du Hòa Trung: “?”
Khương Nhạc: “Sao anh cảm giác em cao hơn anh rồi nhỉ?”
Cậu không tin vào mắt mình, vội vàng gọi Gưa Gưa: 【Gưa Gưa, mau xem hộ tôi với, có phải Hòa Trung cao hơn tôi rồi không.】
Gưa Gưa không nỡ đả kích cậu, nhưng vẫn phải nói thật: 【Emm... cao hơn tầm một phân (1cm) rồi, không sao đâu, nhìn thoáng qua không nhận ra được đâu mà.】
Nó nói xong sự thật còn không quên an ủi Khương Nhạc một câu, dù hiệu quả an ủi có vẻ chẳng thấm tháp vào đâu.
Du Hòa Trung biết Khương Nhạc có một sự chấp niệm khó hiểu với chiều cao nên không dám hó hé gì. Những chuyện khác thì còn được, chứ chiều cao thì hắn thật sự không khống chế nổi.
Khương Nhạc “oa” một tiếng, gục đầu lên vai Du Hòa Trung: “Rõ ràng nửa năm trước em còn thấp hơn anh một đoạn, sao em lớn nhanh thế hả? Như thế có bình thường không?”
Được Khương Nhạc gục vào vai như vậy, trong lòng Du Hòa Trung vui khôn tả, nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ đành gắng gượng tỏ ra bộ mặt đau buồn.
Khương Nhạc ngẩng đầu nhìn một cái, thấy biểu cảm của hắn thì suýt bật cười: “Cao lên không phải chuyện tốt sao? Em làm cái mặt đó làm gì?”
Du Hòa Trung: “Nhưng anh không vui.”
Khương Nhạc sợ hắn thật sự bị tâm trạng của mình làm ảnh hưởng, bèn hắng giọng một cái: “Anh cũng không phải không vui, chỉ là... chỉ là hơi hâm mộ thôi, em lớn nhanh thật đấy.”
Du Hòa Trung suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng tìm được góc độ để an ủi cậu: “Có người lớn nhanh nhưng sẽ sớm ngừng cao, còn có người lớn chậm nhưng có khi lại cao mãi đấy ạ.”
Khương Nhạc bật cười: “Có ai lại tự trù ẻo mình như thế không?”
Nhưng Hòa Trung nói cũng đúng, biết đâu cậu thuộc kiểu “tích lũy lâu dài rồi bùng nổ sau” thì sao?
Khương Nhạc vốn định về là đi ngủ ngay, giờ thì hết muốn ngủ rồi, cậu phải đi húp một bát canh xương mới được. Phải cố mà cao lên, nếu không sau này muốn xoa đầu Hòa Trung lại phải nhón chân thì...
Không được không được, nhất định không được để chuyện đó xảy ra!
Khương Nhạc tu một ngụm canh xương lớn, nuốt xuống rồi nhìn Du Hòa Trung: “Hòa Trung, em không uống à?”
Du Hòa Trung lắc đầu.
Khương Nhạc chỉ nghĩ là hắn vừa ăn tối xong nên không uống nổi, cũng không nói gì thêm. Húp xong bát canh xương, cậu cảm thấy mình vừa góp thêm một viên gạch cho sự nghiệp tăng chiều cao, thế là hớn hở ngân nga hát đi đ.á.n.h răng.
Cậu còn sai bảo Du Hòa Trung: “Hòa Trung, vặn radio sang kênh ca nhạc đi, anh nghe vài bài rồi mới ngủ.”
Du Hòa Trung bèn vặn nhạc cho cậu. Có lẽ vì đặc trưng thời đại, âm nhạc thời này bài nào cũng rất tích cực, yêu đời, nghe xong khiến tâm trạng người ta tốt hẳn lên. Khương Nhạc rửa mặt chải đầu xong, tắt radio rồi leo lên giường sưởi đi ngủ.
Trời vừa hửng sáng, Khương Nhạc đã kéo Du Hòa Trung về nhà. Cậu vẫn tò mò không biết lão Khương Chí thế nào rồi, không biết có bị ăn đòn không.
Vừa bước vào cửa, Khương Nhạc đã gọi lớn: “Đại ca!”
Khương Quốc Khánh đang rửa mặt ngoài sân, nghe tiếng thì liếc nhìn cậu một cái rồi đáp: “Ừ.”
Khương Nhạc dắt Du Hòa Trung đi tới: “Đại ca, đây là Hòa Trung, bạn thân của em. Em nói anh nghe, cậu ấy giỏi lắm luôn, balabala...”
Khương Quốc Khánh nghe đến đoạn sau thì khẽ nhướn mày: “Cậu biết sửa xe à?”
Đứng trước mặt anh trai của Khương Nhạc, Du Hòa Trung khiêm tốn đáp: “Biết một chút ạ.”
Khương Nhạc không cho phép hắn khiêm tốn như thế: “Không không không, anh đừng nghe cậu ấy nói, Hòa Trung giỏi cực kỳ. Cái xe đạp kia của em anh thấy chưa, Hòa Trung làm đấy. Cậu ấy còn làm cho em cả vòi hoa sen để tắm, rồi cả cái radio nữa, đúng rồi, cậu ấy còn đang định làm máy giặt...”
Nói thật, Khương Quốc Khánh nghe em trai mình cứ một câu “Hòa Trung”, hai câu “Hòa Trung”, nghe đến nỗi trong đầu toàn là hai chữ này. Nhưng nhìn qua thì đúng là cậu thiếu niên này có chút bản lĩnh thật.
Khương Quốc Khánh lau khô mặt, nhìn Du Hòa Trung: “Cậu có theo học ai không?”
Khương Nhạc như một cái đuôi nhỏ lon ton đi rót nước cho anh trai, nghe vậy còn tranh thủ thò đầu ra nói: “Đại ca, Hòa Trung là tự học đấy, lợi hại chưa?”
Khương Quốc Khánh kinh ngạc gật đầu: “Đúng là có chút tài năng.”
Khương Nhạc nghe xong thì sướng rơn, ai không biết còn tưởng người được khen là cậu cơ.
Gưa Gưa nhịn không được lên tiếng: 【Ký chủ, cậu có thể tiết chế lại một chút không, bản hệ thống lo là đại ca cậu sẽ thấy hai người có gì đó bất thường đấy.】
Khương Nhạc ngơ ngác: 【Có gì bất thường đâu chứ?】
Gưa Gưa – kẻ dạo này nghiên cứu khá sâu về một vài chuyện nào đó – chỉ biết: 【...】 Thôi bỏ đi, ký chủ vẫn còn là một đứa trẻ mà. Mặc dù kiếp trước đã 19 tuổi rồi, nhưng Gưa Gưa chọn cách lờ đi điều đó.
Khương Nhạc lúc rót nước thấy có gì đó sai sai, thò tay vào thử, lập tức bị cái lạnh làm cho giật nảy mình: “Trời đất, đại ca anh dùng nước lạnh để rửa mặt đấy à?”
Rồi cậu lại nhìn anh trai mình, người khác đều mặc áo bông dày sụ, còn anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo đơn: “Anh không lạnh à?”
Khương Quốc Khánh không thấy lạnh: “Quen rồi.”
Khương Nhạc giơ ngón tay cái lên thán phục, cái này mà cũng quen được sao?
Qua lời giới thiệu lúc nãy của Khương Nhạc, Khương Quốc Khánh khá hứng thú với Du Hòa Trung nên bắt chuyện với hắn. Khương Nhạc đứng bên cạnh nghe một lúc thấy chán, bèn quyết định đi tìm chị gái để hóng hớt tí chuyện hay ho.
Lúc Khương Nhạc tìm thấy chị mình, cô đang đọc sách. Cậu mở lời: “Chuyện hôm qua...”
Lời còn chưa dứt, hai người nhìn nhau một cái đã hiểu ý mà mỉm cười. Thế nhưng Khương Hoan lại nhún vai: “Em út à, chị cũng không biết cuối cùng bác cả thế nào rồi.”
Cô bất lực nói: “Tối qua đại ca về muộn quá, mà chị ra ngoài cũng chẳng thấy bóng dáng bác cả đâu, chị cũng không dám hỏi anh. Hay là em đi hỏi anh cả đi?”
Khương Nhạc: “...” Làm như em có gan hỏi không bằng.
Gưa Gưa vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để hóng biến: 【Chán quá đi mất.】
Khương Nhạc: 【Thôi bỏ đi, thật ra tôi cũng không muốn...】
Chưa nói dứt câu, Gưa Gưa đã xung phong: 【Hay là để bản hệ thống đi nghe ngóng cho?】
Khương Nhạc tò mò: 【Nghe ngóng kiểu gì?】
Gưa Gưa hừ hừ: 【Cái này ký chủ không cần biết đâu, bản hệ thống tự có cách!】
Khương Nhạc không hỏi nữa, chỉ cổ vũ nó. Rồi cậu quay sang nói với Khương Hoan đang thở dài: “Chị yên tâm, em nhờ người đi nghe ngóng rồi, lát nữa sẽ về kể chị nghe.”
Khương Hoan rất muốn biết Khương Chí bị dạy dỗ thế nào. Cô thực ra là người khá để bụng, giờ vẫn còn nhớ rõ lúc đó bà nội bị lão Chí làm cho tức đến mức nào. Nghe Khương Nhạc nói vậy, cô vội vàng gật đầu.
Khương Nhạc không làm phiền chị nữa, chắp tay sau lưng đi ra ngoài thì thấy anh cả vẫn còn đang nói chuyện với Hòa Trung. Cậu chớp chớp mắt đi tới định nghe lén, kết quả nghe được anh cả đang định “dụ dỗ” Du Hòa Trung đi quân đội.
Vẻ mặt cậu trở nên phức tạp, sao ai đến cũng muốn bắt Hòa Trung đi thế này.
Phía bên này, Khương Quốc Khánh hỏi Du Hòa Trung: “Có đi không?”
Du Hòa Trung không nói gì, chỉ nhìn sang Khương Nhạc.
Khương Quốc Khánh nhíu mày kiếm: “Hỏi cậu có đi không, cậu nhìn em trai tôi làm gì?”
Khương Nhạc hắng giọng một cái, hỏi thăm Khương Quốc Khánh thì biết được là anh bảo bên quân đội có mấy chiếc xe không dùng được, muốn xem Du Hòa Trung có sửa được không. Cậu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Hòa Trung qua năm mới tính ra mới 15 tuổi, anh trai cậu chắc không đến mức tàn nhẫn tới nỗi bắt một đứa trẻ thế này đi lính đâu.
Khương Nhạc lại hỏi: “Khi nào đi?”
Khương Quốc Khánh: “Nội trong một hai ngày tới.”
Khương Nhạc không ngờ lại gấp thế: “Mấy ngày này anh không phải đang nghỉ phép sao?”
Khương Quốc Khánh nói như thể đó là điều hiển nhiên: “Thì chính là tranh thủ lúc anh đang nghỉ phép để đi một chuyến mà.”
Khương Nhạc: “...” Được rồi. Cậu lại hỏi tiếp: “Thế đi bao lâu?”
Khương Quốc Khánh: “Tùy xem có sửa được không, không sửa được thì hôm sau về, sửa được thì xong việc mới về.”
Khương Nhạc gật đầu, đại khái đã hiểu, sau đó hỏi chuyện quan trọng nhất. Cậu đưa ngón tay ra xoa xoa vài cái (ý nói tiền nong), rồi nhìn anh cả: “Đại ca, anh hiểu ý em chứ?”
Khương Quốc Khánh nhìn đứa em trai “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” (nghĩ cho người ngoài), cố ý bảo: “... Không hiểu.”
Khương Nhạc: “...” Cậu cũng cố ý nói: “Hòa Trung, chúng ta không đi!”
Khương Quốc Khánh nhướn mày, khoanh tay cười nhìn Khương Nhạc: “Cậu quyết định thay nó được chắc?”
Du Hòa Trung đương nhiên phải giữ thể diện cho “anh” mình, những người khác thế nào hắn không quan tâm, bèn nói: “Em nghe lời anh em.”
Khương Quốc Khánh không hiểu: “Anh cậu là ai?” Nếu anh nhớ không lầm thì nhà họ Du chỉ có mình Du Hòa Trung là con trai thôi mà?
Sau đó, anh thấy Khương Nhạc ưỡn n.g.ự.c đầy đắc ý, mặt viết rõ ba chữ “Chính là em”.
Khương Quốc Khánh cạn lời, không buồn nói nhảm nữa, huỵch toẹt luôn: “Quân đội lại để cậu làm không công chắc?”
Nhưng khi nói câu này, anh cũng hơi chột dạ. Cái đơn vị mới điều đến này hình như ngân sách hơi eo hẹp. Thôi kệ, cùng lắm thì lúc đó anh tự bỏ tiền túi ra vậy.
“Hòa Trung, nếu em muốn đi thì cứ đi đi.” Khương Nhạc cũng không quyết định thay, cậu thấy hỏi han thế là đủ rồi, để hắn tự chọn.
Du Hòa Trung suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có thể đổi thù lao thành thứ khác không ạ?”
Khương Quốc Khánh bảo hắn cứ nói xem muốn đổi gì. Thật ra cũng chẳng có gì to tát, Du Hòa Trung chỉ đang thiếu một vài linh kiện mà hiện tại hắn không tìm ra được. Khương Quốc Khánh nghe xong liền đồng ý ngay: “Được, đổi được.” Đang lo không đủ tiền, chứ so với tiền thì mấy cái linh kiện này lại dễ tìm hơn nhiều.
“Anh...” Du Hòa Trung quay sang nhìn Khương Nhạc.
Hắn không nói gì nhưng Khương Nhạc hiểu ý hắn, cậu bất lực nhún vai: “Anh không đi cùng em được, qua hai ngày nữa là sinh nhật mẹ anh Ba rồi, anh phải đi.”
Du Hòa Trung nghe vậy đành gật đầu. Hắn hơi không muốn đi nữa, nhưng thôi, dù sao đây cũng là đại ca của Khương Nhạc.
Khương Nhạc còn kéo Khương Quốc Khánh lại dặn dò: “Đại ca, anh đi nhớ chăm sóc Hòa Trung cho tốt nhé, cậu ấy chưa đi xa bao giờ đâu. Đúng rồi, hai người đi bằng gì? Có xe đón không? Đi bao xa, ngồi xe bao lâu, còn nữa, còn nữa...”
Khương Quốc Khánh: “...”
Anh quay đầu nhìn Khương Nhạc một cái, hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở bản thân: Đây là em trai mình, không phải lính trong đơn vị, không được đ.á.n.h, không được đ.á.n.h.
