[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 197

Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:10

“Đúng rồi đại ca, em thấy nếu anh muốn đi thì còn một vấn đề quan trọng nhất cần phải giải quyết đấy.” Khương Nhạc nói.

Khương Quốc Khánh: “?”

Khương Nhạc: “Rõ ràng bảo là được nghỉ nửa tháng, để xem mẹ có mắng anh một trận nên thân không.”

Khương Quốc Khánh: “...” Có lý.

Sau đó Khương Nhạc trao cho anh một ánh mắt kiểu “anh tự cầu phúc cho mình đi”, còn vỗ vỗ vai Khương Quốc Khánh.

Khương Quốc Khánh nghĩ thầm: Đúng là cái đồ cá mè một lứa, chẳng biết lớn nhỏ gì cả.

Khương Nhạc không nói với anh nữa. Sau khi hai người về bên chỗ Du Hòa Trung, cậu dặn hắn: “Em đừng tạo áp lực cho mình quá, sang đó sửa được thì sửa, không được thì mình về. Có đại ca anh ở đó rồi, có chuyện gì cứ tìm anh ấy.”

Du Hòa Trung nghe Khương Nhạc lải nhải bên tai mà chẳng thấy phiền chút nào, ngược lại hắn rất thích nghe, những lúc thế này luôn khiến hắn cảm thấy mình được trân trọng.

Đợi Khương Nhạc nói xong, Du Hòa Trung mới lý nhí: “Anh ơi, em không muốn đi nữa.”

Khương Nhạc không hiểu: “Sao thế? Nói anh nghe xem nào.” Cậu đương nhiên không để Du Hòa Trung phải chịu ấm ức, nếu có nguyên do gì thật, cậu sẽ đi nói lại với đại ca.

Du Hòa Trung như một đứa trẻ: “Em không nỡ xa anh.”

Khương Nhạc ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Gớm chưa kìa, chúng ta rồi cũng có lúc phải tách ra chứ...”

Lời còn chưa dứt, Du Hòa Trung đã ôm chầm lấy cậu, ánh mắt đầy vẻ cố chấp.

Khương Nhạc định thần lại, vỗ vỗ lưng hắn: “Anh không có ý đó, ý anh là sau này chúng ta cũng không thể ngày nào cũng dính lấy nhau được đúng không? Lúc bận rộn một hai ngày không gặp mặt cũng là bình thường mà? Ừm... sau này em lớn rồi chắc chắn sẽ không bám anh thế này nữa, biết đâu lúc đó anh còn lôi chuyện này ra trêu em được ấy chứ, ha ha...”

Khương Nhạc cười hơi gượng. Cậu hiểu rằng khi trưởng thành, dù lúc nhỏ có thân thiết đến mấy thì cũng sẽ dần trở nên xa cách. Nhưng cậu khó khăn lắm mới có được một người nguyện ý thân thiết với mình như thế... nghĩ đến đó, lòng cậu chợt thấy hơi nhói.

Du Hòa Trung lén ngửi mùi hương trên người Khương Nhạc, nén lại trái tim đang đập rộn ràng một cách lạ lùng, nói: “Thế thì phiên bản trưởng thành của em đáng ghét thật đấy.”

Hiếm khi nghe thấy Du Hòa Trung nói lời trẻ con như vậy, Khương Nhạc bất lực: “Có ai lại tự nói mình thế không?”

“Đó không phải là em.” Du Hòa Trung khẳng định.

Khương Nhạc sững lại rồi xin lỗi hắn: “Xin lỗi nhé, anh không nên tự ý hình dung ra một phiên bản khác của em, đó đúng là không phải em.”

Du Hòa Trung giống như một chú cún con, lại lén hít hà: “Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

“Trời đất, em cứ rúc rúc cái gì thế, như con cún nhỏ ấy.” Khương Nhạc thấy nhột ở cổ, đưa tay đẩy Du Hòa Trung ra nhưng không đẩy nổi. Cậu bèn tung tuyệt chiêu, thò tay gãi ngứa hắn.

Du Hòa Trung run b.ắ.n lên, cười ngặt nghẽo nhưng vẫn không chịu buông, trái lại còn ôm c.h.ặ.t hơn.

Khương Nhạc nhìn trời: Cứu mạng, không thở (fu-xi) nổi rồi.

Đúng lúc này, Gưa Gưa đi hóng hớt chuyện vui đã về. Nó vừa lên sóng, thấy cảnh này liền hét toáng lên: 【Á! Hai người đang làm gì thế kia!】

Khương Nhạc lại đẩy đẩy Du Hòa Trung, ngơ ngác hỏi: 【Có làm gì đâu.】

Lần này thì đẩy ra được thật. Gưa Gưa nhìn Khương Nhạc rồi lại nhìn Du Hòa Trung, chẳng thấy có gì lạ: 【Thôi được rồi.】

Khương Nhạc hỏi nó: 【Lúc nãy cậu la cái gì đấy?】

Gưa Gưa chột dạ, gượng gạo chuyển chủ đề: 【Không có gì, tôi nghe ngóng được rồi đây. Cậu đoán xem hôm qua lão Khương Chí thế nào?】

Khương Nhạc thành công bị đ.á.n.h lạc hướng, giục nó nói mau.

Gưa Gưa kể, tối qua Khương Chí nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc chạy thục mạng từ bãi tha ma về. Lúc đó có người trong làng tình cờ bắt gặp, giữa đêm hôm khuya khoắt suýt chút nữa thì bị lão dọa cho đứng tim.

Khương Nhạc nghe xong càng tò mò không biết đại ca đã làm gì. Cậu đi tìm Khương Hoan chia sẻ thông tin mới nhận được, rồi hai chị em mặt đầy kinh hãi dắt nhau đi hỏi Khương Quốc Khánh xem tối qua anh đã làm gì mà dọa Khương Chí đến mức đó.

Khương Quốc Khánh thành thật: “Anh có làm gì đâu.”

Khương Nhạc không tin: “Ý anh là, lão ta là một người đàn ông trưởng thành mà tự dọa mình thành ra thế á?”

Khương Quốc Khánh nhìn cậu. Khương Nhạc rụt cổ lại, lập tức kéo Khương Hoan chuồn lẹ.

Đại ca của cậu... thật là đáng sợ (khủng bố như tư).

Vị đại ca "đáng sợ" ấy ngay trong ngày hôm đó đã nói với bà Triệu Mỹ Liên rằng mình phải về đơn vị vài ngày, nghe nói anh còn liên hệ người đến đón rồi. Bà Triệu Mỹ Liên đang ăn cơm liền đặt phắt đôi đũa xuống: “Anh định thương lượng với tôi hay là đến để thông báo đấy?”

Khương Nhạc và Khương Hoan nhìn nhau, âm thầm rút khỏi bãi chiến trường. Bà Triệu Mỹ Liên không vui cũng là vì thương Khương Quốc Khánh, mới về nghỉ được một ngày, người chứ có phải máy móc đâu mà bắt làm việc quần quật thế.

Nhưng ngày hôm sau, Khương Quốc Khánh vẫn dắt theo Du Hòa Trung lên đường. Bà Triệu Mỹ Liên thở dài: “Việc đại ca các con làm mẹ sao cản nổi? Cái ngày nó đi lính, mẹ đã biết sau này nó là người của quốc gia rồi, không chỉ là con trai của một mình Triệu Mỹ Liên này nữa.”

Những lời này bà chưa bao giờ nói với Khương Quốc Khánh. Bà muốn anh luôn có sự vướng bận ở nhà, vì người ta vẫn bảo, người có nỗi bận lòng trong tim mới có thể sống sót trở về.

Trên chiếc xe hướng về phía đơn vị, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng động cơ rì rì. Khương Quốc Khánh vốn ít nói, nhưng nghĩ đến việc mình dắt Du Hòa Trung đi theo, dù sao thằng bé vẫn còn là trẻ con, sợ hắn căng thẳng nên anh chủ động tìm chuyện để nói.

Kết quả là Du Hòa Trung chỉ biết “vâng”, “được ạ”, “phải xem tại chỗ mới biết ạ”. Khương Quốc Khánh nhận ra không phải hắn cố ý không nói chuyện, chỉ là... anh nhớ rõ thằng nhóc này lúc ở trước mặt em trai mình thì nói năng hăng hái lắm mà.

Buổi tối, Khương Nhạc nằm một mình trên giường sưởi, lăn qua lộn lại một vòng. Cái giường rộng thế này mà ngủ một mình, thật là sướng! Thế nhưng chỉ một lát sau, cậu đã cảm thấy bên cạnh trống trải lạ thường. Cậu thở dài, nhắm mắt lại. May mà khả năng ngủ ngon của cậu không bị ảnh hưởng.

Sang ngày hôm sau, Khương Nhạc chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ ngợi linh tinh nữa. Bà cụ nhà họ Chu sắp mừng thọ, cậu phải lên trấn một chuyến.

Mấy hôm trước đã lập xuân, thời tiết ấm dần lên, lúa mì ngủ đông trong ruộng cũng bắt đầu tỉnh giấc. Khương Nhạc đạp xe lên trấn, anh Ba Chu đặc biệt đứng đợi ở nhà, bảo biết chắc cậu sẽ tới nên sợ cậu đến lại hụt mất.

Bà cụ mừng thọ không tổ chức ở nhà mà đặt mấy bàn ở tiệm cơm quốc doanh, chỉ mời họ hàng thân thích và những người thân thiết nên cũng không đông lắm. Ngoài nhà anh Ba và Chu Minh Khang ra, Khương Nhạc cũng chẳng quen ai. Sau khi chào hỏi bà cụ và được bà kéo tay nói chuyện một lúc, cậu bèn đi tìm chỗ ăn cơm.

Có người khen bộ đồ bà cụ mặc đẹp, kiểu dáng chưa thấy bao giờ, bà cụ liền cười hớn hở khen ngợi Khương Nhạc. Còn Khương Nhạc thì lặng lẽ trốn vào một góc để ăn.

Ngồi cạnh cậu là một người "cùng hội cùng thuyền", một người đàn ông đeo kính gọng đen trông khá trí thức, trên mặt luôn nở nụ cười, im lặng ăn cơm. Thời buổi này ai cũng thích ăn thịt, càng mỡ càng tốt. Lúc Khương Nhạc mới xuyên không về cũng vậy, chủ yếu là do cơ thể quá thiếu chất béo. Nhưng dạo gần đây ăn nhiều thịt quá nên cậu lại thích ăn đồ thanh đạm, hơn nữa món khoai tây sợi chua cay của tiệm cơm quốc doanh này cực kỳ ngon.

Khương Nhạc gắp khoai tây, người bên cạnh cũng gắp, hai người cứ thế mỗi người một đũa.

Gưa Gưa đứng bên cạnh thuyết minh: 【Hai người đừng đ.á.n.h nhau nữa, đừng đ.á.n.h nhau nữa mà!】

Khương Nhạc: 【... Bảo cậu ít xem phim thôi mà không nghe.】

Khương Nhạc và người đàn ông bên cạnh nhìn nhau. Khương Nhạc mở lời: “Cháu thấy món khoai tây sợi này ngon thật đấy ạ.”

Người đàn ông cười: “Trông cháu còn nhỏ tuổi nhỉ.”

Khương Nhạc gật đầu. Người đàn ông thở dài: “Thiếu niên như cháu, đáng lẽ phải được vẫy vùng thanh xuân nơi học đường mới đúng...”

Ông chưa nói hết câu thì người phụ nữ ngồi cạnh (có vẻ là vợ) đột nhiên huých tay một cái: “Ông nói năng chú ý một chút, gia đình mình mới yên ổn được chưa bao lâu đâu.”

Người đàn ông cười trừ, không nói gì thêm. Khương Nhạc nói khẽ: “Bác là giáo viên ạ?”

Ông không đáp. Khương Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Mọi chuyện sẽ sớm qua thôi ạ, học sinh rồi cũng sẽ được như bác nói.”

Người đàn ông sững lại, nhìn Khương Nhạc: “Cháu...” Ông nói được nửa câu thì lắc đầu: “Hy vọng là vậy.”

Khương Nhạc không nói rằng đó không phải là “hy vọng” mà là “chắc chắn”. Theo quỹ đạo của cuốn sách này, tuy năm 77 mới khôi phục thi đại học, nhưng tầm năm nay, hệ thống giáo d.ụ.c ở các địa phương cũng sẽ bắt đầu dần khôi phục lại rồi.

Cậu cũng sắp được đi học rồi.

Du Hòa Trung đi theo Khương Quốc Khánh sáu ngày ròng rã, cuối cùng cũng về đến nơi. Theo lời hắn kể, vốn dĩ ba ngày là xong việc rồi, nhưng Khương Quốc Khánh không biết kiếm đâu ra thêm mấy chiếc xe nát nữa, bắt hắn ở lại thêm ba ngày.

Nhìn quầng thâm dưới mắt Du Hòa Trung, Khương Nhạc đau lòng vô cùng, quay sang trách móc đại ca: “Anh đúng là bóc lột sức lao động trẻ em!”

Khương Quốc Khánh sờ mũi, có chút chột dạ: “Lần này đúng là nhờ có tiểu Du. Có yêu cầu gì cứ việc nói, anh sẽ đáp ứng hết.”

Khương Nhạc đảo mắt một vòng: “Chính anh nói đấy nhé.”

Khương Quốc Khánh cảm giác thằng nhóc này đang có âm mưu gì đó, nhưng lời đã nói ra, anh cũng không nỡ đi tính toán với đứa trẻ con, bèn gật đầu: “Anh nói lời giữ lời.”

Khương Nhạc cười hì hì: “Em có một vấn đề khó khăn thật. Hòa Trung trước đây học xong tiểu học thì nghỉ, sau này đi học lại không thể cứ vào tiểu học mãi được. Anh xem có thể cho cậu ấy tham gia kỳ thi nào đó, nếu đạt thì cho cậu ấy vào thẳng cấp ba (trung học phổ thông) luôn không?”

“Cậu chắc chắn là sắp được đến trường rồi sao?” Khương Quốc Khánh nhìn Khương Nhạc với vẻ cười như không cười.

Khương Nhạc: “!!!”

Cậu lấp l.i.ế.m: “Em nghe người ta đồn thế.”

May mà Khương Quốc Khánh chỉ nhìn cậu một lúc rồi không hỏi gì thêm, gật đầu bảo: “Chuyện này dễ thôi. Với tình hình của tiểu Du, đúng là không nên học tiểu học nữa. Phá bỏ quy định thì khó, nhưng tham gia kỳ thi theo đúng quy trình thì được. Yên tâm đi, đến lúc đó chỉ cần thành tích của cậu ấy không vấn đề gì thì việc học cấp ba cứ để anh lo.”

Khương Nhạc reo lên: “Oa, tuyệt vời!”

Khương Quốc Khánh nói xong liền nhìn cậu: “Nhưng cậu cũng đừng quên, cậu cũng đang là học sinh cấp hai (trung học cơ sở) đấy. Nếu cậu đã nghe ngóng được rồi thì chuẩn bị kỹ cho kỳ thi chuyển cấp lên cấp ba đi.”

Khương Nhạc ngoài mặt ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong bụng thầm nghĩ: Anh cả coi thường mình quá, đến lúc thi xong có mà lác mắt! Dù sao Khương Nhạc cũng chưa từng bỏ bê bài vở, giờ mà thi đại học thì cậu chưa tự tin vì mục tiêu của cậu còn lớn hơn thế, nhưng thi chuyển cấp thì cậu nắm chắc trong lòng bàn tay.

Chương 106

Lúc Khương Quân Khánh trở về, kỳ nghỉ của Khương Quốc Khánh vẫn chưa kết thúc, hai anh em cuối cùng cũng gặp được nhau. Đây là lần đầu tiên Khương Nhạc thấy anh hai mình khóc.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.