[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 61

Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:26

Ông lão không hẳn là bất mãn với Khương Nhạc, mà là không bằng lòng với sự sắp đặt của con cái.

Thế nên lúc mới đầu, Khương Nhạc chỉ lăng xăng làm việc vặt trong tiệm. Sau thấy ông lão cắt may, cậu lấy làm thích thú lắm. Cái miệng Khương Nhạc thì ngọt xớt, dù ông lão chẳng mấy khi cho cậu sắc mặt tốt, cậu vẫn cứ sán lại hỏi han đủ điều.

Ông cụ cũng là hạng người khẩu xà tâm phật, Khương Nhạc hễ hỏi là ông dạy. Qua lại vài lần, Khương Nhạc học lỏm được khối thứ. Về sau thấy cậu thật lòng muốn học, lại có chút tư chất thiên bẩm, ông mới bắt đầu chủ động truyền nghề.

Càng học nhiều, Khương Nhạc càng thấy khâm phục tay nghề của ông cụ, hèn chi ông lại luyến tiếc cái tiệm may này đến thế. Thứ nghệ thuật thủ công này mà thất truyền thì đúng là đáng tiếc thật.

Lúc đó ông cụ thường bảo: "Mày gắng mà học, học được rồi thì không coi là mất nghề." Thế là Khương Nhạc lại càng dồn tâm trí vào học hành nghiêm chỉnh hơn.

Sau này cậu cũng tự tay may được vài bộ. Ông lão ngoài miệng thì vẫn chê phải học thêm nhiều, nhưng Khương Nhạc nhìn điệu bộ là biết ông ưng ý lắm, bằng không ông đã chẳng lấy áo cậu may mà mặc lên người.

Tiếc thay, ông cụ tuổi cao, có bận đêm hôm ngã gãy chân, con cái ông lần này kiên quyết phải đón cụ đi để tiện bề chăm sóc. Tiệm may đóng cửa, Khương Nhạc cũng phải đi tìm công việc làm thêm khác. Nhưng trong các nghề từng làm, cậu vẫn nhớ nhất quãng thời gian bên cạnh ông lão, đó cũng là công việc cậu gắn bó lâu nhất.

Chính những ngày ấy đã tác động lớn đến Khương Nhạc, đến mức sau khi thi tốt nghiệp, cậu từng nảy ra ý định thi vào ngành thiết kế thời trang. Nhưng cậu tự lượng sức mình, học lực chắc chỉ đỗ được trường đại học loại hai. Tuy mới mười chín tuổi, nhưng lăn lộn ngoài đời nhiều năm, cậu sớm đã nhìn thấu thực tế.

Ngành thiết kế thời trang muốn thành danh khó như lên trời. Khương Nhạc cũng từng mơ mộng trở thành nhà thiết kế lừng lẫy, nhưng rồi cậu biết mình nên thực tế một chút. Đó là ngành cậu thích, nhưng lại không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cậu. Sau nhiều lần đắn đo, cậu chọn thi vào sư phạm. Chẳng ngờ, kết quả thi còn chưa biết thì đã xuyên không về đây.

Nghĩ đến đó, Khương Nhạc lại muốn thở dài. Nhưng cậu rất yêu cuộc sống hiện tại, có gia đình, có bạn bè. Ở hiện đại cậu vốn mồ côi, vì bận rộn làm thêm nên đến trường chỉ biết vùi đầu vào học, chẳng mấy khi giao lưu với ai, tuyệt nhiên không có lấy một người bạn thân.

Nói đi cũng phải nói lại, thấy Du Hòa Trung mua vải, Khương Nhạc bỗng thấy "ngứa nghề", muốn trổ tài một phen. Nhưng cậu hơi ngần ngại, thời buổi này vải vóc là vật quý giá, dù cậu tin tay nghề mình không đến nỗi làm hỏng vải, nhưng so với những thợ may già dặn kinh nghiệm thì vẫn khiến người ta lo lắng hơn.

Du Hòa Trung vốn định tìm tiệm may trên trấn nhờ người ta làm. Thợ may là nghề kiếm cơm bằng tay nghề, dù thời này không cho phép buôn bán tự do, nhưng cái này thường người ta cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Thấy mắt Khương Nhạc sáng rực khi nhìn sấp vải, lời định nói ra của Du Hòa Trung bỗng đổi thành: "Tôi cũng đang lo, chẳng biết nên tìm ai may cho khéo."

Mắt Khương Nhạc sáng "biu" một cái, cậu hiếm khi thấy thẹn thùng: "Thực ra tôi cũng biết may vá đôi chút, hay là... để tôi thử xem?" Du Hòa Trung nở một nụ cười đầy tin tưởng: "Được."

Khương Nhạc khẽ ho một tiếng. Du Hòa Trung tin cậu đến thế, cậu nhất định phải may cho anh một bộ thật đẹp. Đang định lấy số đo cho anh thì anh lại bảo, chỗ vải này là mua cho cậu.

Nhìn bộ quần áo cũ kỹ trên người Du Hòa Trung, Khương Nhạc thấy sống mũi cay cay, nhất thời không biết nói gì cho phải. Du Hòa Trung thấy mắt cậu đỏ hoe thì hoảng hốt vô cùng, tay chân luống cuống không biết làm sao. Cuối cùng, như chợt nhớ ra điều gì, anh vội vàng quay lại quầy vải cắt thêm một xấp nữa, rồi bối rối nhìn Khương Nhạc: "Cậu... cậu cũng may cho tôi một bộ với."

Thấy bộ dạng cuống quýt của anh, Khương Nhạc lại phì cười. Thật là ngốc, bản thân mặc chẳng ra sao mà chỉ nghĩ đến chuyện mua vải cho người khác. Cậu thầm khóc lóc với Quả Quả: [Hòa Trung tốt quá đi mất, thằng Triệu Chính Hoa đúng là đồ ngu!] Quả Quả cạn lời: [Cậu khóc với tôi làm gì? Khóc với người ta kìa.] Khương Nhạc: [Không được, giữ hình tượng.] Quả Quả: [... Cậu mà cũng có hình tượng à?]

Khương Nhạc hừ hừ trong lòng, không chấp nhặt với hệ thống. Tấm chân tình của Du Hòa Trung, cậu cuối cùng cũng không từ chối, khẽ khàng nói lời cảm ơn. Cái cảm giác được người ta quan tâm, lo lắng cho thế này, thật là ấm áp vô cùng. Khương Nhạc thấy mặt hơi nóng lên, nhưng cậu thích cảm giác này lắm.

Du Hòa Trung thấy Khương Nhạc cứ nâng niu sấp vải nhìn đi nhìn lại, gương mặt rạng rỡ hẳn lên thì cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng dạ thấy lâng lâng. Anh muốn tặng cậu một chiếc áo, cuối cùng lại bắt cậu tự tay làm, anh thấy hơi ngượng, nhưng thấy cậu vui thế kia, anh lại nghĩ: thôi thì Khương Nhạc vui là quan trọng nhất. Anh đã thấy cậu cười, anh muốn cậu được vui vẻ mỗi ngày.

Khương Nhạc không biết những suy nghĩ thầm kín trong đầu Du Hòa Trung, cậu trân trọng cất vải vào gùi, trong đầu đã bắt đầu phác thảo kiểu dáng. Du Hòa Trung mua hai loại vải: màu xanh chàm và màu đen. Áo thì chưa nghĩ xong, nhưng quần cậu định làm kiểu quần thể thao bo gấu cho năng động.

Đang mải suy tính xem làm thế nào để tiết kiệm vải nhất thì đằng sau bỗng vang lên một tiếng gọi đầy mừng rỡ: "Tiểu huynh đệ!"

Ban đầu Khương Nhạc không để ý vì tưởng người ta gọi ai. Đến khi người đó vội vã đuổi theo, cậu còn chưa kịp phản ứng thì Du Hòa Trung đã nhanh như cắt đứng chắn trước mặt cậu, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn kẻ lạ mặt.

Đó là một người đàn ông ngoài ba mươi, đi chiếc xe đạp "phượng hoàng" đời cũ, mặc chiếc áo sơ mi hoa hòe hoa sói, tóc rẽ ngôi giữa. Cái lối ăn mặc này chính là mốt thời thượng nhất lúc bấy giờ, bao thanh niên muốn theo trào lưu đều khao khát có được một chiếc áo sơ mi hoa như thế. Nhưng Khương Nhạc thì không thẩm thấu nổi, có lẽ do cậu bị ảnh hưởng quá nhiều bởi phim ảnh đời sau.

Người mặc áo hoa một chân chống xuống đất phanh xe lại ngay trước mặt hai người. Khương Nhạc lúc đầu không nhận ra, mặt cũng đanh lại đầy cảnh giác. Cho đến khi người kia nhe răng cười: "Tiểu huynh đệ, không nhớ tôi à?"

Khương Nhạc ngẩn người, chợt thấy khuôn mặt này quen quen, rồi cậu reo lên: "Anh Ba?!"

Anh Ba cười hở cả hàm răng: "Nhớ ra rồi hả? Lúc nãy nhìn từ xa tôi cứ ngỡ mình nhìn lầm. Mấy hôm nay đang sốt ruột không biết tìm cậu ở đâu, đúng là gặp may quá!" Khương Nhạc ngơ ngác: "Tìm em ạ?"

Đứng giữa đường không tiện, anh Ba dắt xe đưa hai người vào lề đường nói chuyện. Du Hòa Trung từ đầu đến cuối không hé răng nửa lời, chỉ im lặng theo sát bảo vệ Khương Nhạc. Anh Ba cũng chẳng bận tâm, chỉ coi anh như một đứa trẻ đi cùng. Anh bắt đầu kể chuyện tìm Khương Nhạc:

"Lần trước cậu đưa cho thằng Trương Bưu ít thịt lợn kho đúng không? Thằng ranh ấy mang qua cho tôi bảy tám cân, chẳng ngờ bà cụ nhà tôi lại mê cái món ấy đến thế..."

Số là từ sau lần ăn món gà rừng hầm nấm, mẹ anh Ba có khá hơn một chút nhưng ăn vẫn chưa được nhiều. Thịt thà nhà làm cụ cũng chẳng buồn đụng đũa, khiến anh Ba và vợ lo sốt vó. Người già có ăn được mới khỏe được. Thế là anh Ba đi đâu thấy món gì lạ, quý hiếm cũng mua về cho mẹ, nhưng cụ chỉ nhấm nháp hai miếng là thôi, ép thế nào cũng không ăn thêm. Cụ chỉ hơi thích món hoa quả đóng hộp, nhưng cái đó tính hàn, không thể ăn thay cơm, chỉ thỉnh thoảng cụ chán ăn quá mới dám cho dùng chút đỉnh kẻo đau bụng.

Cho đến hôm Trương Bưu thần thần bí bí gõ cửa bảo có đồ ngon. Anh Ba vốn biết tính thằng Bưu ham ăn, nó mà bảo ngon thì chắc chắn là hàng xịn. Quả nhiên nó xách túi thịt lợn vào. Nghe là thịt lợn, anh Ba hơi thất vọng. Nhà thường dân thì thịt lợn là quý, chứ nhà anh điều kiện khá giả, thịt thà không thiếu. Thịt lợn thì có gì mà ngon? Thằng Bưu định trêu anh chắc!

Trương Bưu vội giải thích: "Anh Ba, anh vội cái gì! Thịt lợn em mang đến sao mà giống thịt thường được? Anh nhớ thằng nhóc lần trước mang gà rừng không? Thịt này là do nó làm đấy, kho sẵn rồi, thơm nức mũi, chẳng biết nó làm kiểu gì. Em vừa nhận được là phi thẳng đến đây cho anh ngay, định bụng cho bà cụ nhà mình khai vị đấy."

"Thôi đi, bà cụ nhà ai mà nhà mình." Anh Ba mắng yêu một câu, nhưng mặt thì rạng rỡ hẳn lên, rõ là mát lòng mát dạ lắm: "Được rồi, bớt lời đi, để xem thịt này thơm cỡ nào, không thơm là tôi xử chú đấy."

Trương Bưu chẳng giận, mở gói thịt bọc kỹ ra. Thịt đã nguội, mùi không nồng nhưng vẫn thơm vô cùng. Anh Ba vốn cũng sành ăn, thấy mùi này là biết không phải dạng vừa. Lúc đó vợ vắng nhà, anh chờ không nổi liền tự tay thái một đĩa lớn đem hâm nóng. Thịt nóng lên mùi càng dậy hơn. Lúc chị Ba về còn phải hỏi anh mua được của ngon vật lạ gì mà thơm thế.

Bữa cơm hôm đó nhà anh Ba có thêm đĩa thịt thái lát. Anh Ba chẳng nói gì, nhưng mẹ anh nếm thử một miếng xong là cứ gắp liên hồi. Bình thường cụ ăn chẳng được mấy hạt cơm, thế mà hôm đó đưa thịt ăn hết được nửa cái màn thầu. Anh Ba suýt nữa thì rơi nước mắt vì xúc động. Đứa con gái nhỏ của anh vốn lười ăn thịt lợn, hôm ấy cũng đ.á.n.h chén tì tì.

Trời nóng nên thịt Trương Bưu mang đến dù giữ kỹ cũng chỉ để được hai ngày. Anh Ba còn gửi biếu anh chị em mỗi người một ít, chỗ còn lại hai ngày là sạch sành sanh. Con gái cứ đòi ăn nữa, bà cụ không nói ra nhưng anh Ba nhìn là biết cụ cũng đang thòm thèm. Khốn nỗi không biết tìm đâu ra. Vợ anh thử mày mò làm theo nhưng làm thế nào cũng không ra cái vị ấy.

Anh đã dặn Trương Bưu hễ thấy thằng nhóc kia xuất hiện là phải gọi anh ngay. Khổ nỗi, càng mong thì càng mất hút. Mấy hôm nay hễ bước chân vào cửa là vợ lại hỏi, anh đau đầu không dám về nhà luôn. Không ngờ hôm nay lượn phố lại vớ được ngay "cứu tinh"!

Anh Ba hào hứng nói: "Tiểu huynh đệ, món thịt đó cậu làm thế nào vậy? Tôi trả tiền mua lại công thức của cậu, thấy thế nào?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.