[tn70] Pháo Hôi Văn Thập Niên Hóng Chuyện Cải Vận Cả Nhà - Chương 63
Cập nhật lúc: 29/12/2025 06:26
Anh Ba bảo: "Có gì mà không dễ dàng, ai chẳng từ cái thời ấy mà đi lên."
Khốn nỗi anh không nói còn đỡ, vừa mở miệng đã bị mẹ đẻ bóc mẽ: "Anh ấy à, cái lúc bằng tuổi chúng nó, anh còn nghịch dại đốt pháo nổ tung cả nhà xí người ta, làm bố anh tức quá tháo cả giày ra đuổi đ.á.n.h anh khắp phố đấy thôi."
Anh Ba: "..." Đúng là mẹ đẻ có khác, chẳng giữ cho con tí thể diện nào.
Trên đường về nhà, Khương Nhạc mới cùng Du Hòa Trung mở túi đồ ra xem, bên trong là hai hũ đào vàng đóng hộp. Khương Nhạc trợn tròn mắt, thầm phủ nhận là mình đang thèm nhỏ dãi.
Hồi trước ở hiện đại, đào đóng hộp rẻ rề, một hũ to vật vã cũng chỉ mười mấy đồng. Khương Nhạc tuy nghèo nhưng lúc thèm vẫn mua được. Cậu mê món này lắm, một hũ to tướng mà cậu đ.á.n.h chén vèo cái hai ngày là hết sạch. Nhưng thời này hoa quả là của hiếm, đồ đóng hộp lại càng quý giá hơn. Đây là lần đầu tiên Khương Nhạc nhìn thấy hoa quả đóng hộp từ lúc xuyên về đây, lại còn là món đào vàng mà cậu thích nhất nữa chứ!
Có lẽ Du Hòa Trung đã nhận ra cái nhìn thèm thuồng của Khương Nhạc. Đến trước cổng nhà họ Du, Khương Nhạc định chia chỗ thịt kho và đào hộp ra, nhưng Du Hòa Trung nhất quyết không nhận.
"Sao lại không nhận chứ? Anh cũng vất vả cả buổi mà." Khương Nhạc khăng khăng muốn chia cho anh. Du Hòa Trung bảo: "Tôi không thích ăn."
"Nói dối." Khương Nhạc thầm nghĩ. Không phải cậu nhìn thấu gì đâu, mà bởi thời buổi vật chất thiếu thốn thế này, chắc gì Du Hòa Trung đã được nếm qua, sao có thể bảo là không thích được?
Thấy thái độ Khương Nhạc kiên quyết, bảo thế nào cũng phải chia, Du Hòa Trung ngẫm nghĩ một lát rồi ôm hũ đào bảo: "Cậu đợi một tí." Nói đoạn, anh chạy tót vào bếp. Một lúc sau, anh bưng ra một cái bát tô và một đôi đũa.
Trong bát đầy ắp những miếng đào vàng óng ánh quyện với nước đường sóng sánh, nhìn qua cũng phải đến hơn nửa hũ anh đã đổ hết vào đấy rồi. Du Hòa Trung đặt bát trước mặt cậu: "Cậu ăn đi."
Khương Nhạc định bụng từ chối, nhưng miệng đã bắt đầu tiết nước bọt phản chủ. Khương Nhạc thầm than: Mình thật là đồ không có tiền đồ mà! QAQ
Cậu vô thức cầm đũa, gắp một miếng đào c.ắ.n một cái, đôi mắt sáng rực lên "biu" một phát: Ngon quá xá! Đào hộp thời này không cho quá nhiều đường như hiện đại, vị ngọt thanh tao, giữ nguyên được cái hương thơm tự nhiên nồng nàn của trái đào nguyên bản. Có lẽ vì đào thời này là hàng "sạch" hoàn toàn nên thơm hơn hẳn đào ở hiện đại.
Khương Nhạc húp thêm một ngụm nước đường thơm phức. Tiết trời oi ả, tuy không có đá lạnh nhưng vị ngọt mát vẫn làm cậu sướng rân người. Cậu vừa ăn vừa cười ngượng nghịu, bảo Du Hòa Trung cùng ăn cho vui. Du Hòa Trung lắc đầu bảo không ăn, rồi lẳng lặng đi thu dọn đồ đạc. Khương Nhạc nhìn bát đào, không kìm lòng được lại đ.á.n.h chén tiếp.
Cậu còn khoe với Quả Quả: [Huhu ngon xỉu luôn!] Quả Quả cạn lời: [Ký chủ, có đáng thế không?] Khương Nhạc khẳng định: Đáng chứ, cực kỳ ngon luôn.
Loáng cái cậu đã xử xong bát đào, lúc Du Hòa Trung quay lại, cậu thấy hơi ngượng. Nhưng anh chẳng biểu lộ gì, lẳng lặng bưng bát đi rửa sạch. Thấy anh tự nhiên như thế, Khương Nhạc cũng đỡ thấy ngại hơn.
Trời đã sẩm tối, cậu không ở lại nhà họ Du lâu mà khoác gùi đựng thịt kho và hũ đào còn lại đi về nhà. Về đến nơi, cậu giải thích ngọn ngành nguồn gốc chỗ đồ này. Bà nội Khương nghe xong thì xuýt xoa: "Đúng là tổ tiên phù hộ, mình gặp được người tốt rồi."
Suy nghĩ của bà lão rất giản đơn: cái nghề nấu nướng thôi mà, mình cũng có phải đầu bếp chuyên nghiệp gì đâu mà thu tiền học phí của người ta, người ta muốn học thì mình dạy. Bà nhìn Khương Nhạc bằng ánh mắt trìu mến: "Con làm thế là đúng, không nên lấy tiền người ta." Còn mấy món đồ này, người ta đã thành tâm biếu thì mình cứ nhận lấy.
Hũ đào vàng bà nội cũng chưa định mở ngay. Đồ này quý, cứ để đấy thì giữ được lâu, chứ mở ra với cái thời tiết này thì chỉ hai ngày là hỏng. "Gặt hái xong xuôi là con Vệ Hồng cũng sắp về rồi." Bà nội lẩm bẩm: "Đợi nó về rồi hãy mở, cả nhà cùng nếm thử một miếng cho biết vị." Cả nhà chẳng ai có ý kiến gì, kể cả con bé Khương Hoan đang thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực. Bà nội nghĩ đây là đồ Khương Nhạc mang về nên hỏi ý kiến cậu. Khương Nhạc chột dạ sờ mũi, chẳng lẽ lại bảo con vừa ăn no nê bên nhà anh Hòa Trung rồi?
Đào hộp thì cất đi, nhưng thịt kho phải ăn ngay không hỏng. Bữa tối nhà họ Khương hôm ấy đơn sơ: một đĩa rau xào, nồi cháo ngô và mấy cái bánh đa (bánh nướng). Thịt kho được băm nhỏ, kẹp vào giữa miếng bánh, ăn cùng cháo ngô thì đúng là ngon nhức nách.
Ăn xong, Khương Nhạc cứ canh cánh chuyện may áo. Sở dĩ cậu chủ động đòi may là vì thấy trong buồng bà nội có cái máy khâu. Đó là loại máy khâu bàn đạp đời cũ, có bàn gỗ, thân máy bằng sắt ở giữa, phía dưới có bàn đạp bằng chân để máy vận hành. Thật trùng hợp, Khương Nhạc đã quá quen thuộc với loại máy này từ hồi làm thuê cho ông lão thợ may. Ông cụ ấy không thích máy điện t.ử hiện đại, cứ nhất quyết dùng máy bàn đạp vì bảo dễ điều khiển đường kim mũi chỉ hơn.
Thời này, nhà nào khá giả lắm mới có cái máy khâu. Nhà họ Khương trước đây cũng thuộc diện khá, nghe nói cái máy này là do anh cả Khương Quốc Khánh mua cho bà. Khương Nhạc thưa với bà nội định mượn máy dùng một chút. Máy khâu vốn là báu vật trong nhà, thường phải cất kỹ tránh xa tầm tay trẻ con kẻo hỏng. Cậu cứ sợ bà mắng mình nghịch ngợm, ai ngờ bà bảo: "Con cần dùng thì cứ khênh về buồng con cho tiện."
Bà biết thằng con út giờ đã khôn lớn, làm gì cũng có tính toán, không phải hạng phá gia chi t.ử, nên cũng chẳng buồn hỏi cặn kẽ. Thực tế là từ sau vụ cậu lấy ra loại t.h.u.ố.c chữa vết thương thần kỳ kia, cả nhà dường như đã đạt thành một sự ngầm hiểu: chuyện gì cậu không nói, mọi người cũng không hỏi sâu. Khương Nhạc thấy sống mũi cay cay, đây chính là gia đình, nơi mọi người trao cho nhau sự tin tưởng tuyệt đối.
Bà nội gọi Khương Quân Khánh vào khênh máy giúp em. Khương Nhạc một mình khênh không nổi, thế mà anh hai vừa tới, hai tay bám vào mép bàn, nhấc bổng cái máy khâu lên nhẹ như không, sải bước mang vào buồng cho cậu. Khương Nhạc nhìn cái bắp tay cuồn cuộn của anh rồi nhìn lại đôi tay gầy gò của mình, nước mắt ngưỡng mộ cứ thế chảy ngược vào trong.
Khương Quân Khánh thấy em nhìn mình thì cười hiền: "Sao thế út?" Khương Nhạc lắc đầu: "Dạ không có gì." Cậu thầm nhủ nhất định phải luyện tập thể thao thôi! Cậu nhìn anh hai, phân vân không biết có nên kể chuyện của chị Dung không.
Quả Quả lầm bầm: [Có gì mà phải xoắn, thích thì nói thôi.] Khương Nhạc thở dài: [Nhà họ Lý xem mặt âm thầm như thế, tuy chị Dung không có lỗi gì nhưng chuyện này mà đồn ra ngoài thì ảnh hưởng đến danh dự của chị ấy lắm.] Dù biết anh hai sẽ không đi rêu rao, thậm chí biết đâu bị kích động xong anh lại có dũng khí theo đuổi chị Dung thì sao? Nhưng cậu vẫn thấy không nên nói.
Thế nhưng, cậu chưa kịp đắn đo xong thì Khương Hoan đã gào lên ngoài cửa: "Anh hai ơi ra đây mau, có chuyện lớn rồi!" Khương Nhạc linh tính ngay là chuyện của chị Dung, cậu vội vàng chạy ra theo.
Quả nhiên, Khương Hoan đang hớt hải kể: "... Em vừa nghe mấy bà thím trong xóm đồn ầm lên kia kìa, cái lão xem mặt chị Dung ấy, hóa ra là một thằng điên!"
Vụ náo loạn ở công viên hôm nay đúng là chấn động. Tình cờ có người làng bên lúc đó cũng có mặt, nhận ra người nhà họ Lý nên đã "nhiệt tình" chạy sang tận thôn Khảm T.ử để đưa tin. Một người biết là cả làng biết.
"Chị Dung bị lừa rồi, cái nhà ấy ác đức thật! Tội nghiệp chị Dung quá!" Khương Hoan tức giận thay cho chị. Những người kia ngoài miệng thì bảo "con bé nhà họ Lý tội nghiệp", nhưng cái giọng điệu thì nghe chua loét, ngay cả con bé vô tư như Khương Hoan cũng thấy khó chịu.
Nói trắng ra là có kẻ đang hả hê, "ăn không được thì đạp đổ". Có người còn ác mồm: "Tôi đã bảo rồi, đứa con gái thì quý hóa cái gì, trước sau chẳng gả cho người ta." Những lời này nghe thật chướng tai, chẳng ai thèm hưởng ứng. Đa số mọi người đều thấy thương cho Lý Dung, nhưng đôi khi sự thương hại của đám đông cũng là một loại áp lực dư luận nặng nề.
Khương Nhạc nhíu mày, cậu bắt đầu tự vấn: [Phải chăng cách làm của mình quá thô bạo rồi không?] Lẽ ra cậu nên nghĩ đến một cách giải quyết êm thấm hơn để giảm thiểu ảnh hưởng đến danh tiếng của chị ấy.
Quả Quả an ủi: [Cậu cũng đâu còn cách nào khác, đó là phương án tối ưu nhất trong tầm tay rồi.] Khương Nhạc: [... Nói thì nói thế.] Nhưng nghe cứ thấy sai sai. Quả Quả bồi thêm: [Cậu thực sự đã cứu đời chị ấy mà. Thử nghĩ xem, so với vài lời đồn thổi bây giờ, cái tương lai phải sống với một thằng điên chẳng phải kinh khủng hơn vạn lần sao? Lỗi là ở những kẻ tọc mạch kia chứ không phải tại cậu!]
Khương Nhạc vốn không phải người hay tự dằn vặt mình quá lâu. Cậu nhớ lại kết cục bi t.h.ả.m của Lý Dung trong nguyên tác, vừa căm phẫn vừa thấy một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng: Cậu thực sự đã... thay đổi được vận mệnh của một con người.
Quả Quả: [Ký chủ giỏi lắm!] Khương Nhạc được đà lấn tới: [Có thưởng không?] Quả Quả cạn lời: [Thưởng thế là đủ rồi, đừng có tham quá.] Khương Nhạc bật cười, cậu chỉ trêu hệ thống một tí thôi.
"Anh hai, anh định đi đâu đấy! Đừng có làm liều!" Tiếng Khương Hoan thảng thốt vang lên làm Khương Nhạc bừng tỉnh. Chỉ thấy Khương Quân Khánh sau khi nghe xong tin dữ, một người vốn dĩ trầm tính như anh bỗng chốc biến sắc, bước chân vội vã lao thẳng ra ngoài cổng.
