Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 157: Thông Báo Phê Bình
Cập nhật lúc: 10/09/2025 16:18
Sau khi buổi huấn luyện chiều kết thúc, chờ đợi họ lại là buổi huấn luyện ban đêm.
Sau kỳ thi đại học, học sinh có gần ba tháng nghỉ hè. Nhưng phần lớn thời gian ấy họ chỉ ăn chơi nghỉ ngơi, trừ những người đam mê thể thao thì gần như không ai tự giác rèn luyện.
Điều này dẫn đến tình trạng thể lực của mọi người nhìn chung đều yếu kém. Hôm qua mới nhập học đã phải dọn hành lý, dọn dẹp ký túc xá, mệt bã cả người, chưa kịp nghỉ ngơi thì ngày hôm sau đã phải tham gia huấn luyện cường độ cao và kéo dài, khiến ai nấy đều than trời trách đất.
Khi đang ăn tối, vừa thấy thông báo trong nhóm lớp về thời gian tập trung buổi huấn luyện đêm, Tạ Hiểu Phi ngây người tại chỗ, suýt nữa thì khóc.
Cô gần như gào lên:
“Mười giờ!!! Buổi tối mà còn huấn luyện từ bảy rưỡi đến tận mười giờ!!”
Chỉ cần nhìn vóc dáng của Tạ Hiểu Phi là biết ngay cô không phải người hay vận động, lại cực kỳ sợ nóng, sợ mệt.
Cô cứ tưởng khi huấn luyện chiều kết thúc, ngày đầu tiên sẽ chính thức khép lại, ai ngờ khi còn đang ăn tối thì nhận ngay một cú đánh úp.
Thẩm Ưu cũng không nhịn được mà thở dài:
“Nếu trường muốn lấy mạng thì cứ nói thẳng ra luôn đi.”
Kỳ nghỉ hè vừa rồi, cô gần như không vận động gì, hoạt động thể lực lớn nhất chắc là đi dạo phố với bạn bè rồi ngồi quán cà phê uống trà chiều.
Giờ tay chân cô mỏi rã rời, định ăn xong thì về tắm gội sạch sẽ rồi lên giường nằm chơi điện thoại. Ai ngờ cô giáo chủ nhiệm lại ném vào nhóm cái thông báo khiến tất cả trở tay không kịp.
Sau khi xác nhận tính xác thực của thông báo từ bạn bè học các chuyên ngành khác trong trường W, Hứa Tĩnh mất hết khẩu vị, bỏ đũa xuống, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm:
“Khỉ thật, năm giờ tan, bảy rưỡi lại tập hợp, muốn người ta c.h.ế.t à?! Bà đây sắp đ.ấ.m người rồi!”
Lê Thanh Y thì vẫn bình tĩnh ăn xong, nhìn đồng hồ rồi nói với họ:
“Giờ còn một tiếng hai mươi phút nữa đến bảy rưỡi.”
Đây là yêu cầu chung cho toàn bộ sinh viên năm nhất, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.
Ngay sau thông báo về huấn luyện đêm, cô giáo chủ nhiệm Lương Tử Mai lại đăng thêm một tin nhắn trong nhóm: liệt kê danh sách vài cái tên, chính là những người đã bị ghi danh buổi chiều, nội dung chủ yếu là: phê bình công khai vì tự ý viện cớ xin nghỉ, không báo cáo trước với cô.
Vừa bị huấn luyện đêm làm cho tức đến no bụng, Hứa Tĩnh đang lướt điện thoại thì thấy tin này đầu tiên.
Cô ngẩn người, rồi bảo mấy người kia cùng xem.
Tạ Hiểu Phi kinh ngạc nói:
“Hả? Tớ tưởng lúc chiều cô hỏi họ tên với mã số chỉ để dọa thôi, không ngờ lại thật sự phê bình công khai luôn? Có nghiêm trọng đến không vậy?”
Lê Thanh Y thở dài:
“Xem ra sau này xin nghỉ sẽ khó đấy.”
Dựa vào lời cô nói lúc chiều, có thể thấy nếu không có lý do chính đáng, cô gần như sẽ không đồng ý.
Hứa Tĩnh tức đến không nhịn được:
“Tôi nghi bà này đến tuổi mãn kinh rồi, nhìn ai cũng ngứa mắt!”
Thẩm Ưu gật đầu:
“Tự tin lên, bỏ luôn chữ ‘nghi’ đi.”
Khi về ký túc xá soi gương, Tạ Hiểu Phi bỗng phát ra một chuỗi tiếng hét chói tai như sấm nổ:
“Trời ơi má ơi, áo tui, quần tui, dì tui, cô tui, hù c.h.ế.t tôi lết không nổi nữa! Ba tui, ông tui, tất tui, giày tui, bác tui chú tui, quần tui ướt nửa cái rồi! Má ơi, bà tiên tổ tui, cụ ông bảy họ, dì ba…”
Cô còn chưa nói hết thì Lê Thanh Y đi ngang qua, tiện tay bịt miệng cô lại, thấp giọng hỏi:
“Bình tĩnh nào, có chuyện gì vậy?”
Tạ Hiểu Phi nhìn chăm chú vào mặt Lê Thanh Y mấy giây, rồi lại liếc qua cổ và tay cô, ý bảo thả ra.
Lê Thanh Y vừa buông tay, liền nghe Tạ Hiểu Phi nói đầy kỳ vọng:
“Thanh Y, cậu dùng kem chống nắng hiệu gì vậy? Mai cho tớ xài ké được không?”
???
Lê Thanh Y ngơ ngác nhìn cô, Tạ Hiểu Phi rầu rĩ chỉ vào mặt mình:
“Rõ ràng tớ có bôi kem chống nắng mà! Mới một ngày thôi đã đen rõ rệt rồi! Lúc nghỉ còn bôi lại mấy lần nữa! Chắc chắn là kem tớ mua không xịn!”
“Nhưng mà…”
Lê Thanh Y tỏ ra khó xử, không phải cô không muốn cho mượn, mà là…
“Tớ không có bôi kem chống nắng.”
Là bạn cùng phòng, chẳng ai hiểu rõ hơn họ về tình trạng của Lê Thanh Y.
Ít nhất Thẩm Ưu còn bôi tượng trưng một chút trên mặt, nhưng Lê Thanh Y từ đầu tới cuối hoàn toàn không bôi gì cả.
Sáng sớm, lúc chuông báo thức 5 giờ vang lên, ba người còn lại đã dậy gấp chăn, còn Lê Thanh Y vẫn ngủ ngon lành như chưa hề nghe thấy gì.
Khi ba người đã gấp chăn xong, bắt đầu thay quân phục, rửa mặt, Lê Thanh Y mới ngáp dài ngồi dậy, tắt báo thức, rồi bắt đầu gấp chăn.
Trong lúc ba người kia đang bôi chống nắng, ăn uống thì cô mới thong thả thay đồ, rửa mặt, chải tóc.
Sau khi xong xuôi, cả bốn người cùng rời phòng.
Ai ngờ người bôi kem chống nắng siêng nhất lại chính là người bị đen đầu tiên?
Tạ Hiểu Phi vừa rồi chỉ tiện miệng hỏi, giờ nhìn khuôn mặt trắng lạnh như sứ của Lê Thanh Y, chỉ biết âm thầm nuốt chua vào lòng.
Thấy vẻ mặt buồn bã của cô, Thẩm Ưu an ủi:
“Hiểu Phi, mai cậu dùng thử kem của mình đi. Mình thấy chống nắng cũng ổn lắm.”
Cô lấy lọ kem chống nắng trên bàn đưa cho Tạ Hiểu Phi.
Hiểu Phi vui mừng nhận lấy:
“Được được! Yêu cậu quá đi ~ Mwah mwah ~”
May là buổi huấn luyện đêm không nghiêm khắc như ban ngày, sau khoảng một tiếng huấn luyện, huấn luyện viên cho họ ngồi nghỉ và khuyến khích mọi người thể hiện tài năng.
Người xung phong lên sân khấu khá nhiều. Không cần ngồi theo đội hình, ai cũng tự tìm nhóm bạn thân để ngồi cùng.
Không khí trở nên sôi nổi hơn hẳn. Sau khi một bạn nữ múa điệu truyền thống dân tộc xong, Hứa Tĩnh cũng bước ra, nhảy một đoạn hiphop, khiến bầu không khí càng nóng hơn nữa.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Thẩm Ưu nhìn Hứa Tĩnh vừa quay lại chỗ ngồi, ánh mắt rạng rỡ:
“Cậu biết nhảy hiphop à? Đẹp trai quá đi!”
Lúc nhảy, phối hợp với nhạc nền, khí chất của Hứa Tĩnh bỗng trở nên mạnh mẽ, động tác vừa mượt mà, vừa dứt khoát, lại đầy sức sống. Đặc biệt là tư thế kết thúc còn khiến không ít bạn nữ hét ầm lên.
Tạ Hiểu Phi ôm mặt, như một fan girl chính hiệu, cười híp mắt:
“Mặc dù nói thế có hơi táo bạo, nhưng giờ tớ thật sự muốn gọi cậu là ‘ông xã’ lắm luôn đó.”
Hứa Tĩnh mỉm cười, vừa định nói gì đó thì đột nhiên thấy huấn luyện viên Lưu Mang vốn đứng ở phía xa, không biết từ lúc nào đã bước về phía họ.