Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 158: Tôi Mới Chỉ Ba Ngày Chưa Tắm Thôi!
Cập nhật lúc: 10/09/2025 16:18
Ánh mắt chạm nhau, Lưu Mang nở một nụ cười, khen ngợi:
“Vừa nãy em nhảy đẹp và ngầu lắm.”
Vừa nói, anh ta vừa tự nhiên ngồi xuống cạnh các cô.
Để tiện xem các bạn lên biểu diễn phía trước, bọn họ ngồi thành hàng ngang: từ trái qua phải lần lượt là Tạ Hiểu Phi, Hứa Tĩnh, Thẩm Ưu, và Lê Thanh Y.
Lưu Mang không hề khách khí, liền ngồi sát cạnh Lê Thanh Y, hoàn toàn không giữ khoảng cách, dường như không có chút ý thức nào về ranh giới cá nhân.
Thẩm Ưu cảm nhận được Lê Thanh Y cứng đờ cả người, theo phản xạ liền nghiêng người về phía cô.
Cô hơi nhíu mày, nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua Lê Thanh Y, trực tiếp nhìn thẳng vào Lưu Mang.
“Thầy Lưu,” cô khẽ nhếch môi, cười lịch sự nhưng không mấy thân thiện,
“Phiền thầy ngồi xa ra một chút được không? Bọn em không quen ngồi gần con trai như vậy.”
Lưu Mang nhướng mày, không lập tức dịch ra, mà vẫn cười:
“Ồ? Không quen ngồi gần con trai à? Mấy em chắc chưa yêu đương bao giờ đúng không?”
Cái gì cơ? Chuyện này liên quan gì đến yêu đương chứ?!
Anh ta suy luận kiểu gì vậy?
Thẩm Ưu thu lại nụ cười, lặp lại một lần nữa:
“Thầy Lưu, làm ơn ngồi xa ra một chút.”
“Tsk.” Lưu Mang cười nhạt, chẳng buồn để tâm:
“Con nhóc này, nói chuyện với đàn anh mà lại như vậy à? Để tôi nói cho mấy em biết, sở dĩ mấy em không quen gần gũi với con trai là do giao tiếp với con trai quá ít! Hồi đi học chắc đều là ngoan ngoãn nghe lời, không yêu đương, chỉ lo học hành…”
Anh ta lảm nhảm suy đoán lung tung, không có dấu hiệu sẽ rời đi.
Thẩm Ưu rốt cuộc không nhịn nổi, tặc lưỡi một cái, ngắt lời:
“Thầy Lưu, có lẽ thầy hiểu lầm rồi.”
Lưu Mang bị cô cắt ngang lời nói, thoáng khó chịu, nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng như hạnh đào của cô, cơn giận chợt tan biến.
Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, giọng nói còn có phần dịu dàng:
“Ừm? Vậy tôi hiểu lầm gì? Em nói thử xem?”
Lúc này, tính cách trà xanh (ngọt ngào nhưng độc miệng) của Thẩm Ưu trỗi dậy.
Cô thở dài đầy vẻ bất lực:
“Ai da, cũng tại em. Em hay nói chuyện vòng vo, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.”
Lưu Mang nhíu mày, không hiểu cô đang nói gì.
Thẩm Ưu chớp mắt, cười tươi:
“Nhưng mà cũng không trách em được, vì em nghĩ mình đã ám chỉ quá rõ ràng rồi. Chỉ cần người có một chút tự nhận thức thì đều sẽ hiểu em đang muốn nói gì.”
Lưu Mang nghe vậy thì bắt đầu có dự cảm không lành, nhưng không đoán ra cô định nói gì, mà lại ngại hỏi. Đành giả vờ cao thâm, hỏi:
“Vậy em muốn nói gì?”
“Bọn em bảo thầy ngồi xa ra, không phải vì thầy là con trai, mà là vì ——”
Nói đến đây, Thẩm Ưu kéo dài giọng, làm ra vẻ khó nói, rồi đưa tay bịt mũi, ánh mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Ai có mắt đều hiểu ngay cô đang ám chỉ gì.
Lưu Mang nhất thời xấu hổ đến mức cứng đơ, nhưng Thẩm Ưu không buông tha, vẫn tiếp tục bóp mũi nói chậm rãi:
“Thầy Lưu, bạn cùng phòng của em có khứu giác khá nhạy. Thật ra cô ấy suýt nữa đã bị mùi trên người thầy làm ngất xỉu rồi, chỉ là ngại mất mặt nên không tiện nói ra thôi.”
Cô chớp mắt mấy cái, nhìn gương mặt đang dần tái đi của anh ta, ra vẻ vô tội:
“Em là người thẳng thắn, nghĩ gì nói đó. Thầy sẽ không giận em chứ? Sẽ không thù dai rồi âm thầm trả đũa em chứ?”
Đến nước này rồi, Lưu Mang còn có thể nói gì?
Lần đầu tiên trong đời anh ta bị bẽ mặt trước sinh viên mới, đành gượng cười:
“Không đâu, không đâu.”
Vừa nói vừa dịch người ra xa một chút.
Lê Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thẩm Ưu đầy biết ơn.
Nhưng thấy Lưu Mang dù mất mặt vẫn chưa chịu rời đi, Thẩm Ưu nhíu mày, trong lòng không vui.
Lưu Mang cố kìm lại ý định cúi đầu ngửi mùi trên người mình, nhìn Thẩm Ưu hỏi:
“Em cũng nghĩa khí ghê đấy. Em tên gì?”
Thẩm Ưu lập tức làm bộ sợ hãi:
“Thầy vừa nói không thù dai mà? Sao lại hỏi tên em?”
Không để anh ta kịp trả lời, cô nâng cao giọng, giọng run run:
“Thầy không thể vì em nói thật mà nổi giận rồi muốn ghi tên em để phê bình chứ! Đâu phải em bắt thầy không đi tắm đâu!”
Cô vừa nói xong, xung quanh lập tức xôn xao. Nhất là khi nghe thấy hai từ “ghi tên”, “phê bình”, mọi người lập tức nhớ đến thông báo nhóm lớp lúc ăn tối.
Cái gì cơ? Huấn luyện viên cũng ghi tên phê bình á?!
Mặc dù nhiều người không nhìn sang, nhưng đều lặng lẽ dựng tai lên nghe.
Lưu Mang thực ra chỉ vô tư hỏi tên, hoàn toàn không có ý gì. Anh ta không biết vụ cô chủ nhiệm Lương Tử Mai đã thông báo phê bình mấy bạn nữ chiều nay, nên không hiểu sao Thẩm Ưu lại phản ứng mạnh như vậy, càng không hiểu vì sao mọi người lại đột nhiên chú ý đến cuộc đối thoại.
“Tôi... không phải! Ai nói tôi không tắm?!”
Thẩm Ưu chớp mắt, vẫn bóp mũi, làm bộ ngây thơ:
“Ơ? Em không biết mà! Nhưng mà mùi trên người thầy nặng quá, cảm giác như ít nhất phải sáu bảy ngày rồi chưa tắm ấy ạ.”
Lưu Mang mặt tối sầm lại:
“Nói bậy! Tôi mới chỉ ba ngày chưa tắm thôi!”
Vừa dứt lời, cả đám đông lập tức rộ lên tiếng ồ à ——
“Wao~~”
“Huấn luyện viên ba ngày không tắm luôn?!”
“Làm sao chịu được hay vậy? Thời tiết này tôi mà một ngày không tắm là ngứa ngáy hết cả người.”
“Tôi là con trai mà còn ngày tắm hai lần ấy chứ! Trước buổi huấn luyện tối nay còn tắm xong mới ra đây này!”
Lưu Mang: “…”
Tên nhóc c.h.ế.t tiệt, hạ bệ người ta rồi tự nâng mình lên à?!
Anh ta quay đầu, định tìm đứa vừa nói, nhưng ánh sáng buổi tối mờ mờ, cả đám lại mặc đồng phục rằn ri giống nhau, tìm mãi vẫn không ra ai.
Nhìn ánh mắt đầy lửa giận của anh ta, Thẩm Ưu giả vờ run run sợ sệt.
Hứa Tĩnh sợ Lưu Mang giận cá c.h.é.m thớt lên Thẩm Ưu, lên tiếng:
“Thầy à, là thầy tự nói ra đấy nhé.”
Tạ Hiểu Phi cũng kịp phản ứng, phụ họa:
“Hôm nay huấn luyện cả ngày, nhiều người chưa tắm là bình thường mà. Bọn em tưởng thầy do ra mồ hôi nhiều quá nên mới nặng mùi một chút, chứ ai ngờ thầy ba ngày chưa tắm thật đâu.”