Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1277
Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:19
1277. Hay là Dán Nhãn Lên Trán Nàng?
Nghiêm Quảng Nho vội vàng giúp Tấn trưởng lão "rắc" một tiếng, lắp lại cái hàm dưới của ông ấy. "Sư phụ, người..."
"Câm miệng!"
Nghiêm Quảng Nho tức khắc im thin thít như gà mắc tóc. Tấn trưởng lão dùng xương tay nâng cái hàm dưới của mình, nhìn chằm chằm vào động tác tay của Phượng Khê, thậm chí còn chẳng buồn khôi phục dung mạo. Nghiêm Quảng Nho lúc này nội tâm hoạt động vô cùng phong phú:
"Sư phụ đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ đan ấn của Phượng Khê có vấn đề? Hay đây là cái đan ấn đơn giản hóa mà nàng nói? Chẳng lẽ nàng chỉ cần nhìn sư phụ luyện chế U Lan Xá Cốt Đan một lần là có thể đơn giản hóa đan ấn ư? Cái này cũng quá bi/ến th/ái rồi chứ?! Có thể sao???"
Hắn nhìn thấy Sầm trưởng lão vẫn còn đang u ám thần sầu, liền ghé sát vào, hạ giọng nói:
"Sầm trưởng lão, người xem sư phụ con hình như, ừm, trúng tà rồi."
Sầm trưởng lão: "..."
Ông lúc này mới chuyển ánh mắt sang Tấn trưởng lão, sau đó đột nhiên đứng phắt dậy, bước nhanh hai bước đến gần đài đá, nhìn chằm chằm vào động tác tay của Phượng Khê.
Nghiêm Quảng Nho: Xong con bê! Xuất hiện dấu hiệu "lây nhiễm" rồi! Xem ra suy đoán trước đó của hắn là đúng, Phượng Khê thế mà lại thật sự đơn giản hóa những đan ấn của U Lan Xá Cốt Đan!
Nhìn một lần là có thể đơn giản hóa, hơn nữa nhìn có vẻ đơn giản hóa còn không tệ nữa chứ? Cái này vẫn còn là người sao?! Chả trách Sầm trưởng lão vứt bỏ Phàn Bức để thu nhận nàng làm đồ đệ, đổi lại là ai cũng phải chọn nàng thôi!
Hắn lại một lần nữa cảm thấy rùng mình sợ hãi, cũng may hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác. Đừng nhìn sư phụ hắn bây giờ cứ "bô bô" nói Phượng Khê cái này không tốt, cái kia không tốt, chẳng bao lâu nữa sẽ là Sầm trưởng lão thứ hai mà thôi! Hiện tại là cằm rớt, tương lai là thành kiến rớt!
Hắn vừa miên man suy nghĩ vừa nhìn Phượng Khê kết ấn. Nói thật, hắn chỉ có thể nhìn ra được một chút "da lông", dù sao hiện tại hắn cũng mới bắt đầu luyện chế đan dược cấp Hoàng.
Mặc dù là "da lông", hắn cũng có thể nhìn ra được, động tác kết ấn của Phượng Khê vô cùng "mượt mà", thậm chí còn lão luyện hơn cả sư phụ hắn!
Hiện tại chỉ còn chờ kết quả cuối cùng, cũng chẳng biết có luyện chế thành công hay không. Dù thành đan suất chỉ có một thành, cũng đủ để chứng minh thiên phú nghịch thiên của nàng!
Chưa đến nửa canh giờ, Phượng Khê đã đánh xong đạo đan ấn cuối cùng. Nàng thở dài một hơi:
"Lần đầu tiên luyện, phát huy không được tốt lắm, Tấn sư thúc, có lẽ sẽ làm người thất vọng rồi!"
Tấn trưởng lão dùng xương tay trái nâng cái hàm dưới của mình, run rẩy bước hai bước về phía trước, vươn tay phải muốn mở nắp Thôn Thiên Đỉnh. Vì quá mức căng thẳng, cái xương tay kia run rẩy đến nỗi sắp thành cái sàng rồi!
Nghiêm Quảng Nho thật sự không thể nhìn nổi nữa: "Sư phụ, để con đi!"
Tấn trưởng lão dùng hốc mắt trống rỗng nhìn hắn một cái: "Cút!"
Nghiêm Quảng Nho: "..."
Bất quá, cú ngắt quãng này của hắn lại làm biên độ run tay của Tấn trưởng lão giảm đi không ít.
Tấn trưởng lão hít sâu một hơi, mở nắp Thôn Thiên Đỉnh. Trong khoảnh khắc, một mùi hương lạ lùng xộc thẳng vào mũi, toàn bộ phòng luyện đan đều tràn ngập hương dược.
Đầu lâu của Tấn trưởng lão và Sầm trưởng lão đồng thời rơi xuống đất, sau đó cuống quýt nhặt lên cố lắp lại vào xương cổ. Làm thế nào cũng không lắp được. Lúc này mới phát hiện nhặt nhầm đầu lâu của đối phương. Vội vàng đổi lại, lúc này mới lắp xong.
editor: bemeobosua
Vừa mới ổn định lại, liền nghe thấy Nghiêm Quảng Nho phát ra tiếng "lừa hí"!
"Cực, cực, cực..."
"Cực" một hồi lâu cũng chẳng nói ra được chữ thứ hai!
Tấn trưởng lão lay hắn sang một bên, nhìn chằm chằm vào đáy Thôn Thiên Đỉnh. Bên trong nằm gọn mười viên đan dược tròn vo, trong đó tám viên có hoa văn màu vàng bao quanh, hai viên còn lại cũng đều là thượng phẩm.
Sầm trưởng lão đã vứt bỏ mọi phiền não về Phàn Bức lên chín tầng mây! Diễn biến tâm lý từ nghi ngờ đến không thể tin nổi, rồi đến kinh ngạc, cuối cùng lại biến thành vui mừng khôn xiết!
Thiên tài! Tuyệt đỉnh thiên tài! Không, thiên tài cũng không đủ để hình dung bảo bối đồ đệ của ông! Nàng chính là Đan Thần! Thân mang Thần Cốt, lại có thuật luyện đan xuất thần nhập hóa, không phải Đan Thần thì là gì?!
Nàng luyện đan dược cấp Địa còn thành thạo như vậy, chẳng phải cũng có thể luyện chế đan dược cấp Thiên sao?! Ông, Tấn trưởng lão và Tả Khâu trưởng lão ba người hợp sức, gồng mình đến "bẹp bụng" cũng chỉ luyện chế ra ba viên Cửu Khiếu Thần Cốt Đan hạ phẩm mà thôi.
Nếu là bảo bối đồ đệ ra tay... Không dám tưởng, quả thực không dám tưởng tượng nha! Ông, Sầm Thu Thật có được một truyền nhân như vậy, dù bây giờ có ch/ết cũng "nhắm mắt"!
Trong lúc kích động, ông ôm lấy Tấn trưởng lão bên cạnh: "Lão Tấn, Phượng Khê, đồ đệ của ta! Đồ đệ của ta đó!"
Tấn trưởng lão: "..."
Hay là ngươi dán một cái nhãn lên trán Phượng Khê đi? Trên đó viết: "Đồ đệ của Sầm Thu Thật"?
Thần sắc hắn vô cùng phức tạp nhìn về phía Phượng Khê. Đương nhiên, hiện tại hắn vẫn là hình thái bộ xương khô, người khác cũng chẳng nhìn ra được thần sắc của hắn có phức tạp hay không.
Lúc này, Phượng Khê lấy đan dược từ trong Thôn Thiên Đỉnh ra, lấy một viên Cực Phẩm U Lan Xá Cốt Đan đưa cho Nghiêm Quảng Nho đang ngẩn người:
"Nghiêm sư huynh, đa tạ huynh trước đó đã trượng nghĩa tương trợ, viên đan dược này tặng huynh!"
Nghiêm Quảng Nho quả thực không thể tin vào tai mình! Cực phẩm đan dược cấp Địa, cứ thế mà tặng cho ta ư? Hào phóng đến vậy sao?!
Phượng Khê lại lấy ra hai viên đan dược cực phẩm đưa cho Tấn trưởng lão:
"Tấn sư thúc, đây là hiếu kính người!"
Sau đó nàng đem toàn bộ số đan dược còn lại đưa cho Sầm trưởng lão: "Sư phụ, của người đây ạ!"
Tấn trưởng lão: "..."
Ngươi có phải quên rồi không, dược thảo là của ta mà?
Tính đi tính lại, ta là người mệt nhất!
Bất quá không dùng thì phí, ít ra cũng có thể "hồi vốn"! Lời này của hắn thực ra là đã "che lương tâm" rồi, nếu không gặp được Phượng Khê, dù hắn có lấy một vạn phần dược thảo cũng chẳng đổi được một viên!
Bởi vì căn bản là không ai có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm.
Lúc này hắn lại chẳng muốn gi/ết Phượng Khê nữa, bởi vì để Phượng Khê tồn tại càng có giá trị. Đây chính là một cái lò luyện đan "thành tinh" rồi!
Chỉ cần có thể khống chế nàng, liền có vô vàn đan dược cực phẩm, thậm chí còn có khả năng phục khắc lại những đan phương đã thất truyền…
Tấn trưởng lão càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng hưng phấn. Bất quá rất nhanh liền nghĩ đến một vấn đề khó giải quyết nhất: làm thế nào để khống chế nàng?
Con nhóc ch/ết tiệ/t này qu/ỷ quái như con khỉ, "một lòng một dạ", hơn nữa phía sau còn có chỗ dựa, hiện tại ngay cả lão Sầm cũng đã "phản chiến", nàng càng có chỗ dựa mà chẳng sợ gì.
Cố sức mà làm thì chắc chắn không được.
Cuối cùng, hắn đem ánh mắt dừng lại trên người đồ đệ do mình đích thân tuyển chọn.
Nếu không thử mỹ nam kế xem sao?
Ánh mắt Nghiêm Quảng Nho và ánh mắt của sư phụ mình chạm nhau, không hiểu sao, trong lòng liền có một dự cảm không lành. Ngay sau đó, hắn liền nghe sư phụ mình truyền âm nhập mật nói:
"Con nhóc ch/ết ti/ệt Phượng Khê này đúng là tuổi 'tình đậu sơ khai' (mới biết yêu), ta thấy nàng đối với ngươi cũng có chút hảo cảm, ngươi nghĩ cách khiến nàng nảy sinh tình cảm với ngươi, thầy trò chúng ta là có thể hoàn toàn khống chế nàng!"
Nghiêm Quảng Nho: "..."
Sư phụ à, người nhìn ra nàng có hảo cảm với con bằng con mắt nào thế?
Người thật đúng là 'có mắt không tròng'! Mà cũng phải, chỉ còn hai cái hốc đen xì, làm gì còn tròng mắt nữa chứ?!