Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1286

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:20

1286. Tiểu Khê, Biểu Diễn!

Phượng Khê nhìn Tào trưởng lão, mặt mày hớn hở: "Sư phụ, con thấy người có vẻ hơi suy yếu, chắc là thần thức hao tổn quá độ rồi. Con sẽ luyện cho người một lò Quá Hư Bổ Thần Đan ngay bây giờ!"

Tào trưởng lão: "..."

Quá Hư Bổ Thần Đan chẳng phải là đan dược cấp Thiên sao? Nói luyện là luyện được à? Nhưng nghĩ đến việc Phượng Khê tiện tay dùng Cực Phẩm Cửu Khiếu Thần Cốt Đan để tặng người, thì việc này có vẻ cũng không quá "thái quá" cho lắm.

Thế là, Tào trưởng lão cùng đám Lư Hồng há hốc mồm, hàm dưới rớt "cộp cộp" xuống đất! Chỉ có Nghiêm Quảng Nho là thần sắc bình thường. Bởi vì hắn đã chai sạn rồi! Còn Quân Văn và Tất trưởng lão thì đã đạt đến cảnh giới "phổ thông", cả hai thậm chí còn có tâm trạng thảnh thơi nhìn ngó xung quanh, cuối cùng đi đến một kết luận: "Mộ của Tào trưởng lão không rộng bằng mộ ba người chúng ta." =)))

Mười lăm phút trôi qua, Phượng Khê ngừng kết ấn, rồi mở nắp Thôn Thiên Đỉnh. Tào trưởng lão lại một lần nữa "mai khai nhị độ", đầu lại rơi! Đám Lư Hồng cũng biến thành bộ xương khô, nằm la liệt dưới đất. =)))

Phượng Khê giúp Tào trưởng lão lắp đầu lại ngay ngắn, sau đó đưa cho ông bốn viên Cực Phẩm Quá Hư Bổ Thần Đan: "Sư phụ, số này người giữ lấy dùng, sáu viên còn lại con phải để dành làm lễ bái sư."

Tào trưởng lão: "Lễ bái sư? Ngươi còn muốn bái sư nữa sao?"

Phượng Khê chỉ tay về phía mấy tên đệ tử thân truyền kia: "Bọn họ đều muốn chia sẻ sư phụ cho con, con cũng ngại từ chối, thôi thì nhận tất cả cho rồi!"

Tào trưởng lão: Ngươi có nói tiếng người không vậy?!

Ông ta cũng lười vòng vo, nhìn chằm chằm Phượng Khê: "Tại sao ngươi lại làm vậy?"

Phượng Khê mặt mày nghiêm túc nói: "Bởi vì con chăm chỉ hiếu học!"

Tào trưởng lão: "..."

Ta tin ngươi cái qu/ỷ!

Chưa đợi ông ta phát tác, Phượng Khê đã nói:

"Sư phụ, con cũng không muốn làm vậy, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, con không thể trơ mắt nhìn các người đấu đá đến mức ngươi ch/ết ta sống được! Vô luận là Cổ tông chủ bên kia thắng hay Tấn trưởng lão bên này thắng, đối với tông môn mà nói đều là một tai họa lớn! Hơn nữa, người có nghĩ tới không, nếu là các người thắng, ai sẽ lên làm tông chủ? Không phải con nói lời khó nghe, nhưng cái tâm nhãn của người còn kém xa Tấn trưởng lão! Đến lúc đó khó tránh khỏi rơi vào cảnh 'qua cầu rút ván'! Còn có sư huynh của con, đến lúc đó phải bị đẩy ra làm vật tế thân để xoa dịu dân chúng, người tỉ mỉ dạy dỗ hắn bao nhiêu năm như vậy, người nỡ sao? Người bận rộn nửa ngày, cuối cùng lại rơi vào cảnh 'đôi bên cùng thiệt', người được cái gì đâu? Thà duy trì hiện trạng, chuyên tâm nghiên cứu chế phù thuật, tương lai trên điển tịch tông môn cũng có một nét bút rực rỡ về người..."

Tào trưởng lão vốn đã suy yếu, nghe Phượng Khê nói xong càng thêm nửa sống nửa ch/ết! Mãi lâu sau không nói được lời nào. Đúng lúc Phượng Khê cho rằng ông ta đã mất khả năng ngôn ngữ, ông ta nhìn chằm chằm Phượng Khê:

"Vậy ngươi tính toán để cho sáu vị kia cũng thành sư phụ của ngươi? Dùng sức một mình ngươi để hóa giải mâu thuẫn tích tụ bấy lâu nay sao? Ngươi không khỏi quá không biết lượng sức!"

Phượng Khê thầm nghĩ, một mình ta còn gánh vác được sự tồn vong của Cửu U Đại Lục, thì sao không gánh nổi cái tông môn xương khô của ngươi chứ?! Nàng cười nói:

"Sư phụ, con đây không gọi là không biết lượng sức, con đây gọi là dũng cảm đảm đương!"

Tào trưởng lão: "..."

Phượng Khê tủm tỉm tiếp tục nói:

"Sư phụ, cái mâu thuẫn này sinh ra như thế nào? Đơn giản là bởi vì lợi ích! Chỉ cần phân chia lợi ích minh bạch, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì, còn tương lai, vậy tương lai tính sau! Đáng tiếc con không có dã tâm, nếu không con mà làm tông chủ, các người chắc chắn cũng không có ý kiến gì đâu."

Tào trưởng lão: "..."

editor: bemeobosua

Ngươi còn không có dã tâm? Vậy thì cái tâm của ngươi đã "dã" không biên giới rồi!

Nhưng mà, nếu nha đầu ch/ết tiệ/t này tương lai làm tông chủ thì cũng không tồi, ít nhất nàng có thể xử lý mọi việc công bằng... Nghĩ đến đây, ông ta còn muốn tự tát mình một cái! Ông ta lại muốn ủng hộ nàng làm tông chủ! Ông ta bị nha đầu ch/ết ti/ệt này dắt mũi đi sai đường rồi! Ông ta hừ lạnh một tiếng:

"Ngươi xác định sáu người kia sẽ nhận ngươi sao?"

Phượng Khê cười hắc hắc, không nói gì, lập tức lấy ra giấy bút bắt đầu chế phù. Nàng vẽ toàn là Niết Phù cấp Thiên, tấm nào cũng là Thượng Phẩm. Đương nhiên, giữa chừng không thể thiếu việc kích hoạt Tục Lực Niết Phù để bổ sung lực lượng Niết Tu. Vẽ mấy tấm xong, nàng "rắc rắc rắc rắc" gặm hai quả linh quả, rồi lại tiếp tục vẽ.

Tào trưởng lão nghĩ đến việc mình vẽ một tấm Niết Phù cấp Thiên là toàn thân sức lực đã bị rút cạn, nhìn lại đứa đồ đệ mới toe tung tăng nhảy nhót, ông ta lại một lần nữa bắt đầu hoài nghi mình là đồ lão phế vật, vẫn là loại không cứu được!

Phượng Khê vẽ xong một chồng Niết Phù cấp Thiên, vươn vai:

"Sư phụ, người nói con dùng đan dược và niết phù có thể mở được nội tâm của sáu vị kia không?"

Tào trưởng lão yếu ớt nói: "Cái này phải xem nội tâm của họ có khóa lại không."

Phượng Khê: "Không sao, nếu họ khóa lại, con sẽ nhờ các sư huynh làm nội ứng, trộm chìa khóa ra!"

Tào trưởng lão: "..."

Nhìn xem những đứa đồ đệ tốt mà họ đã dạy ra, đứa nào đứa nấy cũng "hiếu thuận" ghê!

Ông ta vẫy vẫy tay: "Tùy ngươi đi! Muốn làm loạn thế nào thì làm loạn đi!"

Phượng Khê chớp chớp mắt: "Sư phụ, người không đi theo xem náo nhiệt, thưởng thức vẻ mặt 'chưa hiểu sự đời' của họ sao?"

Tào trưởng lão bật dậy: "Thời gian không còn sớm, chúng ta mau xuất phát thôi!"

Phượng Khê: "..."

Mãi mãi đừng bao giờ coi thường một trái tim hóng chuyện!

Một đám người ồn ào kéo đến bên ngoài mộ của Diêu trưởng lão. Tào trưởng lão ho khan một tiếng: "Lão Diêu, lão Diêu, có nhà không?"

Diêu trưởng lão vốn đang tu luyện, thấy Tào trưởng lão dẫn theo một đám người đến, trong lòng rất bực bội, nhưng vì tình nghĩa, vẫn mời mọi người vào.

"Lão Tào, ngươi đến có việc gì?"

Tào trưởng lão ngồi xuống ghế, chỉ tay về phía Phượng Khê: "Đồ đệ ta, mới nhận! Dẫn đến cho ngươi xem một chút."

Diêu trưởng lão: ???!!!

Cái nha đầu Phượng Khê này chẳng phải đã có mấy sư phụ rồi sao? Sao lại bái cả Tào trưởng lão làm sư nữa? Mấu chốt là Tào trưởng lão là một chế phù sư, ông ta nhận Phượng Khê làm gì? Dạy nàng chế phù? Nàng luyện đan giỏi không có nghĩa là chế phù cũng giỏi! Đây chẳng phải là nói nhảm sao?!

Tào trưởng lão nhướng cằm: "Tiểu Khê, biểu diễn!"

Phượng Khê: "...Được thôi!"

Ta dẫn người đến hóng chuyện, kết quả người lại đến khoe khoang! Thôi được rồi, dù sao vẽ thêm niết phù cũng chẳng mất mát gì. Thế là, nàng bắt đầu chế phù. Đã khoe khoang thì đương nhiên phải vẽ Niết Phù cấp Thiên, vì thế Phượng Khê chọn Bát Hoang Thần Quang Phù, "xoẹt xoẹt xoẹt" vẽ lia lịa…

Cằm của Diêu trưởng lão nhanh chóng bị kinh hoảng mà rớt ra đất! Dù đầu không rớt, nhưng đó là vì ông ta dùng tay giữ lại, nếu không thì chắc chắn cũng rớt rồi! Tào trưởng lão lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái! Xem ra không phải ông ta là phế vật, mà là đồ đệ mới nhận quá b/iến th/ái!

Phượng Khê biểu diễn xong, khoanh tay đứng sau Tào trưởng lão. Lòng hư vinh của Tào trưởng lão chưa bao giờ bành trướng như vậy!

"Lão Diêu à, thế nào? Đồ đệ mới của ta thiên phú không tồi chứ?"

Diêu trưởng lão thần sắc phức tạp nói: "Quả thật không tồi."

Tào trưởng lão vắt chéo chân: "Thật ra ta còn không muốn nhận nàng, nhưng mà con bé này cứ khóc lóc đòi bái ta làm thầy, ta nhất thời mềm lòng liền đồng ý." =)))

Diêu trưởng lão: Ngươi không giả bộ là ngươi ch/ết đúng không?!

Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đến đây chỉ để khoe khoang việc nhận Phượng Khê làm đồ đệ thôi sao? Nếu khoe khoang xong rồi, vậy mời trở về đi!"

Tào trưởng lão cười ha ha: "Đùa chút thôi, sao lại sốt ruột thế?! Tiểu Khê, con nói chuyện với Diêu trưởng lão đi!"

Phượng Khê liền lặp lại những lời đã nói với Tào trưởng lão, sau đó "bùm" một tiếng quỳ xuống đất, trên tay nâng một cái khay. Khay đặt ba tấm Niết Phù cấp Thiên và một chén trà, trong chén trà còn có một viên Cửu Khiếu Thần Cốt Đan và một viên Quá Hư Bổ Thần Đan.

Khi Diêu trưởng lão còn đang do dự, đồ đệ tốt của ông ta là Hứa Học Phương "khẽ hắng giọng" nói: "Sư phụ, qua thôn này thì hết cửa hàng! Nhận sớm thì hưởng lợi sớm ạ!"

Diêu trưởng lão: "..."

Ông ta cắn răng, nhận lấy cái khay. Thấy Phượng Khê nghiêng đầu nhỏ nhìn mình, đành phải cho nàng một kiện pháp khí cấp Địa làm lễ gặp mặt. Phượng Khê liền lấy ra kiện pháp khí cấp Địa mà Lư Hồng đã cho nàng, lẩm bẩm. Diêu trưởng lão đành phải bổ sung thêm một kiện nữa.

Phượng Khê đứng dậy chào hỏi Hứa Học Phương, Hứa Học Phương tặng lễ gặp mặt xong liền mở khóa gói quà lớn của sư huynh, mừng đến rớt cả cằm!

Năm tên đệ tử thân truyền còn lại không thể ngồi yên được nữa!

"Phượng Khê sư muội, đi đến chỗ sư phụ ta trước đi! Sư phụ ta dễ nói chuyện!"

"Vẫn là sư phụ ta tính tình tốt, đi tìm sư phụ ta trước!"

"Các ngươi đừng nói nữa! Sư phụ ta dễ lừa nhất, đi đến chỗ ông ấy trước!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.