Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1287

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:20

1287. Một Cây Dây Leo Bảy Bông Hoa

Diêu trưởng lão và Tào trưởng lão suýt nữa thì nghẹo mũi vì tức! Các ngươi đúng là hiếu thuận ghê! Đứa nào đứa nấy cũng tranh nhau "bán" sư phụ! Nghĩ đến việc cả hai người họ cũng bị "bán" như vậy, tâm trạng lại càng tệ hơn!

Phượng Khê thấy vậy bèn xích lại gần, nhỏ nhẹ: "Hai vị sư phụ, thật ra các sư huynh cũng là có lòng tốt, dù sao sớm muộn gì cũng phải nhận, chi bằng nhận sớm một chút, còn được xem thêm mấy màn náo nhiệt nữa!"

Diêu trưởng lão: "..."

Tào trưởng lão: "..."

Ngươi đúng là hiểu cách an ủi người khác! Nhưng nghĩ đến cảnh được xem trò cười của năm vị trưởng lão khác, lòng họ cũng bớt khó chịu hơn hẳn! Dù sao thì ai cũng như ai, đừng ai cười ai cả!

Thế là, chẳng cần Phượng Khê động viên, Diêu trưởng lão đã chủ động nói muốn dẫn nàng đi gặp năm vị trưởng lão còn lại. Tào trưởng lão thì khỏi phải nói, hăng hái sắp xếp hơn ai hết!

Tiếp theo đó, với sự hòa giải của hai vị trưởng lão này, cùng với những lý lẽ "có sách mách có chứng" của Phượng Khê và... những món quà bái sư quý giá, Phượng Khê gần như không tốn chút sức lực nào đã lần lượt "mở khóa" được nội tâm của năm vị trưởng lão kia.

Số lượng sư phụ thành công +5!

Huyết Phệ Hoàn khịt mũi: "Chính con còn không nhớ nổi mình có bao nhiêu sư phụ đúng không?! Con có muốn ta sai Tiểu Xuyên Tử lập cho con một danh sách, kẻo con quên mất không?"

Phượng Khê mắt sáng rực: "Gia gia, cách này của người hay đó, vậy cứ thế mà làm đi!"

Huyết Phệ Hoàn: "..."

Ngươi không hiểu ta đang châm chọc ngươi sao?!

Phượng Khê vốn định dẫn bảy vị sư phụ mới nhận đi gặp Sầm trưởng lão, tiện thể tặng Tấn trưởng lão một bất ngờ, nhưng lúc này trời đã tối rồi, đành chịu.

"Các sư phụ, sáng mai giờ Thìn chúng ta gặp nhau ở cổng lớn Luyện Đan Đường, không gặp không về!"

Tào trưởng lão và những người khác gật đầu lia lịa, rồi nhìn theo bốn người Phượng Khê rời đi. Còn vì sao lại là bốn người, bởi vì Tào trưởng lão và đồng bọn đều đã "giam lỏng" các đại đệ tử của mình, không tránh khỏi một trận chỉnh đốn!

Nghiêm Quảng Nho cuối cùng cũng tìm thấy một chút cảm giác ưu việt, sư phụ hắn vẫn chưa biết gì, hắn tạm thời vẫn an toàn.

Phượng Khê đã đi được một đoạn khá xa, còn cố ý quay đầu lại vẫy tay về phía bảy vị sư phụ:

"Các sư phụ, các người về đi nhé, nghỉ ngơi sớm một chút!"

Tào trưởng lão và những người khác không khỏi thấy ấm lòng, tuy nói đứa đồ đệ này ít nhiều cũng có ý "cường mua cường bán", nhưng con bé này cũng không tệ lắm.

Phượng Khê thì lại đang suy nghĩ, bảy vị sư phụ này đứng xếp hàng, sao lại hơi giống Hồ Lô Oa nhỉ? Trong khoảnh khắc, giai điệu quen thuộc chợt vang lên!

"Hồ lô oa, hồ lô oa, một cây dây leo bảy bông hoa..."

Nghiêm Quảng Nho bên cạnh: "..."

Sư muội Phượng Khê hát cái điệu này là có ý gì? Bảy bông hoa là chỉ Tào trưởng lão và những người khác sao? "Khò khè oa khò khè oa" là ý gì? Chẳng lẽ là... lừa dối, lừa dối à? Đúng rồi! Bảy vị sư phụ này chẳng phải là lừa gạt mà có sao!

Nhưng mà, hiện tại hắn quan tâm hơn là tối nay hắn sẽ ở đâu? Luyện Đan Đường chắc chắn không thể quay về, đừng nhìn hắn gửi tin tức lừa Tấn trưởng lão xong rồi, nếu mặt đối mặt hỏi vài câu, nói không chừng sẽ lộ tẩy.

Hắn đang lúc sầu não, Phượng Khê nói: "Nghiêm sư huynh, Trình Vô Nhai sư huynh hôm qua có nói với ta rằng hắn có không ít thắc mắc trong tu luyện, tối nay nếu huynh tiện, chi bằng giúp hắn giải đáp nghi hoặc?"

Nghiêm Quảng Nho tự nhiên là cầu còn không được, vội vàng không ngừng đáp ứng. Phượng Khê lập tức gửi tin tức cho Trình Vô Nhai. Trình Vô Nhai cũng không ngốc, biết Phượng Khê đang giúp đỡ mình, tự nhiên là vui vẻ đồng ý ngay. Hắn cũng nhanh chân đến, đã sớm chờ ở cổng khu cư trú của đệ tử nội môn.

Sắp xếp xong Nghiêm Quảng Nho, Phượng Khê lúc này mới về chỗ ở. Ngày nay bận rộn quá sức, thêm vào việc đêm qua không ngủ, Phượng Khê về đến mộ liền ngủ một giấc.

Giữa đêm, nàng tỉnh dậy. Nàng bảo Tiểu Khô Lâu ném hết một trăm khúc xương sườn trong hai ngày qua ra. Phượng Khê tùy tiện cầm một khúc thả vào chậu nước. Kết quả không có gì xảy ra. Thả thêm mấy khúc nữa, vẫn như cũ không có gì thay đổi.

"Gia gia, xem ra suy đoán của người không đáng tin cậy rồi!"

Huyết Phệ Hoàn khịt mũi: "Cái đó chưa chắc, nói không chừng phải quay về bản thể mới phai màu được."

Phượng Khê cũng không cãi cọ với hắn, tranh thủ thời gian đánh dấu thần thức lên những khúc xương sườn đó. Xong xuôi, lại ném xương sườn trở lại kết giới. Sau đó, nàng hỏi những bộ xương khô màu đỏ đã ký khế ước với mình:

"Các ngươi nhiều nhất có thể ngâm trong huyết khê bao lâu?"

Các bộ xương khô mặt mày mơ màng. Huyết khê là cái thứ quái qu/ỷ gì? Dòng suối làm từ m/áu tươi? Ta đang ngoan ngoãn mà! Đúng là đồ bi/ến thá/i mà! Lại còn bày ra cái trò huyết khê gì đó! Quá t/àn bạ/o!

Tiểu Khô Lâu run rẩy nói: "Ngươi nói huyết khê là dòng suối làm từ m/áu tươi? Chúng ta chưa thử bao giờ."

Những bộ xương khô khác cũng nhao nhao cho biết chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Phượng Khê khẽ nhíu mày, nàng hỏi như vậy là để đề phòng các bộ xương khô màu đỏ giấu giếm điều gì, nhưng xem ra bọn chúng căn bản không biết huyết khê là gì. Lẽ nào huyết khê thật sự không liên quan đến bọn chúng? Phượng Khê thử đi thử lại, phát hiện những bộ xương khô màu đỏ này tuy biết trong tông môn có một dòng suối, nhưng thật sự không biết chuyện huyết khê.

Phượng Khê thấy không hỏi ra được gì, cũng không truy vấn nữa, bắt đầu niệm chú. Đêm qua Phượng Khê không niệm chú, các bộ xương khô đều cảm thấy khó chịu, giờ thì cuối cùng cũng được thoải mái! Đau mà cũng vui vẻ! =)))

Phượng Khê niệm chú xong thấy trời sắp sáng, cũng không ngủ nữa, bắt đầu khoanh chân tu luyện.

Huyết Phệ Hoàn ngáp dài nói với Lận Hướng Xuyên: "Con bé này tuy tham tiền, mặt dày còn một bụng ý nghĩ xấu, nhưng quả thật rất cần mẫn, cũng khó trách nàng có tiền đồ!"

Lận Hướng Xuyên phụ họa: "Phượng Tổ quả thật nỗ lực cần cù, điểm này giống ngài!"

Huyết Phệ Hoàn cười nói: "Ngươi nói vậy không đúng lắm, ta và Tiểu Khê không giống nhau, ta chủ yếu là dựa vào thiên phú, ông trời thưởng cơm ăn, người khác ghen ghét cũng vô dụng!"

Lận Hướng Xuyên: "..."

Ngài vui là được rồi!

Phượng Khê thấy thời gian đã gần đến, ăn chút gì liền cùng Quân Văn đi trước đến Luyện Đan Đường. Thật ra Phượng Khê không muốn Quân Văn và Tất trưởng lão đi theo, Tất trưởng lão thì rất nghe lời, nhưng Quân Văn cứ nhất quyết đòi đi theo hóng chuyện, còn nói nếu hôm nay có thể bắt được Tấn trưởng lão, hắn cũng tiện chụp cho họ một bức... ảnh gia đình. Phượng Khê nhất thời mềm lòng liền đồng ý.

Huyết Phệ Hoàn liền lải nhải: "Cái thằng nhóc ngốc đó đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói nhẹ, gặp được một sư muội tốt như con, quả thực là nuông chiều hắn đến tận trời! Đáng tiếc con không vừa mắt hắn, nếu không hai đứa hợp thành một đôi thì tốt biết mấy! Vừa hay kéo thấp chút thông minh của con xuống, không thì ta cũng không dám tưởng tượng tiểu tử tương lai của con sẽ yêu nghiệt đến mức nào! Không chừng vừa sinh ra đã đầy rẫy ý nghĩ xấu rồi?!"

Phượng Khê: "Người nghĩ cũng thật xa vời! Nếu người có cái tâm rảnh rỗi này, chi bằng nghĩ xem tìm một bạn già thế nào? Chờ khi quay về, con giúp người làm mối!"

Huyết Phệ Hoàn vội vàng nói: "Đừng, đừng, ta hiện tại ngay cả thân thể còn không có, đừng có làm hỏng người ta!"

Phượng Khê: "..."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.