Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1474

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:37

1474. Tiểu Cưu Nhi, ngươi khóc trông thật đẹp mắt nha!

Liễu thống soái lúc này yêu thương đồ đệ đến mức bùng nổ, suy nghĩ của hắn rõ ràng hơn bao giờ hết! Hắn nói với Phượng Khê: 

"Ta từng gặp sét đá/nh vài lần ở Cực Địa Băng Nguyên, ta phát hiện sức mạnh lôi điện không thể xuyên qua lớp băng cứng, không phải ngươi có rất nhiều khối băng sao? Ngươi mau trốn vào trong đó đi!"

Phượng Khê: "..." 

Kiểu này cũng được ư? Nhưng mà băng đúng là không dẫn điện thật. Tiền đề là băng tinh khiết. Nhưng lúc này cũng không rảnh để nghiên cứu tinh khiết hay không tinh khiết nữa!

Nàng đem tất cả băng đào được từ Cực Địa Băng Nguyên ra! Chà chà, cả một ngọn núi băng to đùng! Nàng thu tất cả linh sủng vào, chui vào từ một khe hở, sau đó dùng băng lấp kín khe hở đó.

Ô Vân Cưu Nhi giận đến tím mặt: "..." 

Khoan đã, quay đi quay lại mới có chút xíu, sao ở đây lại xuất hiện một tòa núi băng khổng lồ? Con nha đầu ch/ết tiệ/t kia chẳng lẽ biết phép dịch chuyển vạn dặm sao? Mặc dù vô cùng khó hiểu, nhưng nó vẫn lao thẳng vào núi băng mà đá/nh!

Không thể nói là không có chút tác dụng nào, dù sao trong núi băng cũng có một ít tạp chất, hơn nữa các khối băng nối với nhau cũng không thật sự chặt chẽ, vẫn có tia sét lọt qua! Nhưng, sức mạnh lôi điện có thể đến được người Phượng Khê thì chỉ còn lèo tèo vài tia!

Cái đuôi nhỏ của Phượng Khê lập tức vểnh lên!

 "Tiểu Cưu Nhi, đá/nh ta đi! Ngươi mau ra sức đán/h ta đi! Ta mà trốn, ta không phải chủ nhân Cửu U!" 

"Tiểu Cưu Nhi, sức mạnh lôi điện của ngươi yếu quá, cứ như gãi ngứa cho ta vậy!" 

"Tiểu Cưu Nhi ơi Tiểu Cưu Nhi, ngươi nói xem sao ngươi lại không dài trí nhớ vậy?!

Tiểu Bắp Cải lần trước đã cư/ớp của ngươi mấy đóa mây xám rồi, kết quả lần này ngươi lại cống hiến thêm mấy đóa nữa! Ngươi đúng là một đám mây tốt bụng, thích giúp người làm niềm vui mà!"

...

Ô Vân Cưu Nhi tức giận đến run rẩy! Rõ ràng nó đã rất cẩn thận, sao vẫn bị nha đầu thối kia tính kế?

Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề? Một lát sau, nó bình tĩnh lại. Nếu đ/ánh không ch/ết con bé thối này, vậy thì quay về tiếp tục đán/h Trường Sinh Tông! Thế là, nó liền quay đầu bay đi.

Mới bay được một đoạn không xa, liền nghe thấy Phượng Khê ở phía sau gọi:

 "Tiểu Cưu Nhi, ta thấy cứ trốn tránh không phải việc làm của anh hùng, ta quyết định đối đầu với ngươi! Lại đây, ngươi đến đ/ánh ta đi, ta mà trốn, ta chính là chó!"

Ô Vân Cưu Nhi trong lòng vui vẻ, vội vàng bay trở lại, gần như đem tất cả sức mạnh lôi điện còn lại ngưng kết thành một đạo tia chớp nhằm thẳng vào Phượng Khê mà đá/nh tới!

Kết quả, Phượng Khê thoắt một cái lại chui tọt vào núi băng, Heo Vàng ở bên ngoài vội vàng dùng khối băng lấp kín cửa động! Gần như ngay khi nó vừa lấp kín cửa động, tia chớp đã đến! Heo Vàng lập tức bị đá/nh tiêu tán!

Nó cảm thấy mình thật là quá vĩ đại! Mỗi lần việc nặng việc dơ đều là của nó! Cái thằng Hỗn Độn kia cứ luôn miệng nói làm việc dơ, nó làm cái rắm!

Bởi vì đạo tia chớp này mang theo quá nhiều sức mạnh lôi điện, mặc dù phần lớn đều bị chặn lại bên ngoài núi băng, Phượng Khê vẫn bị đá/nh cho tê dại cả người.

Nếu không phải trong đan điền có năm cây cẩu linh căn hợp thành tinh quang trận, đan điền của nàng chắc chắn lại xuất hiện vết rạn!

Tiểu Hắc Cầu vội vàng phóng thích Khí Hỗn Độn, Phượng Khê nhân cơ hội vận chuyển Hỗn Độn Quyết, cuối cùng là không chịu tổn thương quá nặng. Nàng thầm nghĩ, nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!

Nàng vừa mới chữa lành kinh mạch bị tổn thương, liền phát hiện bên ngoài dòng nước chảy thành sông! Núi băng tan ư?

Cũng không nóng lắm mà, sao lại tan nhanh đến vậy? Kết quả nhìn kỹ lại, thì ra là Ô Vân Cưu Nhi đang khóc đó! Khóc đến mức mưa to tầm tã! Thật là thảm khốc biết bao!

Phượng Khê bĩu môi! Ngươi nói ngươi là một đám mây đen, vậy mà tố chất tâm lý kém cỏi đến thế, không mất mặt sao?! Hơn nữa, ta cũng có làm gì quá đáng với ngươi đâu chứ?!

Chẳng qua là khống chế ngươi mấy canh giờ, rồi cư/ớp của ngươi mấy đóa mây xám thôi mà?! Cơ bản chẳng đáng nhắc tới!    =)))

editor: bemeobosua

Nàng từ trong núi băng chui ra, cười tủm tỉm nói:

 "Tiểu Cưu Nhi, ngươi khóc thật là đẹp mắt!"

Ô Vân Cưu Nhi cuối cùng không chịu nổi sự tủi nhục này, run rẩy bay đi! Phượng cẩu!

Ngươi cứ chờ đó! Ta còn sẽ quay lại! Nó sở dĩ cũng gọi Phượng Khê là Phượng cẩu, là vì vừa rồi Phượng Khê nói nếu nàng trốn tránh nàng chính là chó! Không thể không nói, mạch não của các đám mây đen đều giống nhau cả.

Phượng Khê thấy Ô Vân Cưu Nhi bay đi, chậm rãi thu núi băng vào nhẫn trữ vật. Đây là núi băng sao? Đây chính là vũ khí sắc bén cứu mạng nha! Quả nhiên bí quyết thành công lớn nhất chính là có được một đôi mắt giỏi phát hiện "lông cừu"!

Huyết Phệ Hoàn tấm tắc khen: "Lão Liễu cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn, bất quá, hắn đây cũng là vì tự bảo vệ mình thôi, ngươi đừng ngốc nghếch mà đối xử với người ta quá thật lòng!"

Phượng Khê cảm thấy mình và từ "ngu xuẩn" chắc chắn có độ thích hợp là số âm. Nàng vừa nghĩ vừa nói với Liễu thống soái: 

"Sư phụ, lần này may nhờ người nghĩ ra đối sách, bằng không con nói không chừng đã toi rồi! Về sau, con nhất định sẽ hiếu thảo với người thật tốt, người cứ chờ hưởng phúc đi!"

Liễu thống soái trong lòng nghĩ, hưởng phúc ư? Hưởng cái phúc bị thiên đ/ao vạn quả sao?! Đổi lại là trước đây, hắn đã nói thẳng như vậy rồi, nhưng bây giờ, hắn đã là một người sư phụ trưởng thành, tự nhiên sẽ không nói những lời mất hứng đó nữa.    =)))

"Tiểu Khê, làm thầy kẻ khác, đây đều là việc ta nên làm, thân thể con không có gì trở ngại chứ?"

Phượng Khê: "..." 

Trời đổ mưa má/u ư? Sao lão Liễu lại thay đổi phong cách đột ngột vậy?

Huyết Phệ Hoàn bĩu môi: "Cái này còn phải hỏi?! Chắc chắn là bị trận thế vừa rồi dọa sợ! Còn gì là thống soái một quân chứ, vậy mà lại yếu tim đến vậy, ở điểm này kém xa ta! Đời này ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ! Cùng lắm thì là ch/ết thôi, có gì đáng sợ chứ?!"

Phượng Khê thầm nghĩ, ngươi đúng là không có gì đáng sợ, dù sao giờ chỉ còn lại một linh hồn nhỏ bé!

Phượng Khê vốn định ngồi trên Lôi Kiếp đi về để khoe mẽ, nhưng kết quả Lôi Kiếp lại ngủ đông!

Chắc là do cắt quá nhiều mây xám, có chút chịu không nổi. Cánh gà con của Cùng Kỳ chưa hồi phục, cũng không thể làm tọa kỵ. Mộc Kiếm liền đề nghị Phượng Khê cưỡi Trùng Hoàng về.

Phượng Khê: "..." 

Ta đường đường là chủ nhân Cửu U lại cưỡi một con côn trùng? Ta muốn giữ hình tượng mà!

Cuối cùng, Phượng Khê thả Đại Kim ra, bảo nó chở mình về. Kim Vũ Điêu Hóa Thần hậu kỳ, cũng có thể ra oai phết! Phượng Khê ngồi trên lưng Đại Kim, cảm thán nói: 

"Đại Kim à, có phải ngươi nhớ vợ con trong Hạo Thiên Kính không? Ta thấy ngươi dạo này gầy đi rồi đấy!"

Đại Kim: "..."

 Ta vì sao gầy, trong lòng ngươi không rõ sao?! Chẳng phải đói sao?! Bất quá, nhớ vợ con thì đúng là thật. Tuy nói là vui vẻ làm cha, nhưng cha kế cũng là cha, ai cũng không thể ngăn cản tình thương của người cha dạt dào của nó!    =))))

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.