Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1584

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:47

1584. Khảo Thí Đề Đóng

Liễu thống soái cảm thấy cái màn m/a qu/ỷ của Phượng Khê thật khó nuốt. Kêu ngươi tính chẵn lẻ, ngươi lại lảm nhảm một đống vô nghĩa, nào là "không thể nói, không thể nói, không dám nói". Cuối cùng còn bảo người ta đi đếm gai của con Đào Địa Gai Thú, lời lẽ có giống người không?!

Phượng Khê đầy tự tin: "Sư phụ, cái này người không hiểu rồi. Trong giới thần côn bọn con, chỉ cần hai câu là giải quyết được mọi vấn đề."

"Hai câu nào?"

"Thiên cơ bất khả lộ! Mọi việc đều có định số!"

Liễu thống soái: "..."

Bất kể hắn có cạn lời đến mức nào, Quân Văn vẫn cảm thấy tiểu sư muội của mình đưa ra là đáp án chuẩn mực, lập tức dừng bấm đốt ngón tay. Sao chép đáp án, hắn quen tay hay việc mà! Sao cũng phải biết cách sao chép chứ, không thể rập khuôn hoàn toàn được, phải thêm thắt chút ít của mình. Thế là, hắn sờ sờ tóc mình, rồi lộ ra vẻ mặt thiên cơ bất khả lộ.

"Có bản lĩnh thì ngươi cứ đếm tóc ta đi, biết đâu đếm đếm lại rụng mấy sợi, xem ngươi tính chẵn lẻ thế nào?!"

Một lát sau, giọng nói già nua kia cảm thán: "Quả nhiên một thế hệ tân nhân đổi người xưa, hậu sinh khả úy nha!"

Vừa dứt lời, một cánh cửa đá xuất hiện.

Liễu thống soái: "..."

Thật sự để bọn họ lừa gạt qua cửa ư? Quả nhiên chỉ có thần côn mới hiểu thần côn! Bất kể có biết quy diễn chi thuật hay không, con nhỏ ch/ết tiệ/t kia cả ngày lừa lọc người, thì chẳng phải là một thần côn đích thực sao?!

Phượng Khê đem Rùa Con cùng cái bàn thu vào túi linh thú, sau đó dẫn Quân Văn và con Đào Địa Gai Thú biến dị bước vào cửa đá. Bước vào, liền thấy một cái mai rùa to bằng cối xay, trên đó phân bố những đốm vàng lớn nhỏ.

Liễu thống soái kinh ngạc nói: "Đây hình như là Kim Cương Huyễn Khư Quy trong truyền thuyết, ngươi đếm xem trên mai rùa có phải có 28 đốm vàng không?"

Phượng Khê đếm thử, quả nhiên đúng 28 đốm vàng, xem ra Liễu thống soái nói không sai, cái thứ này hẳn là Kim Cương Huyễn Khư Quy rồi.

"Sư phụ, cái Kim Cương Huyễn Khư Quy này có gì đặc biệt không?"

"28 đốm vàng này tương ứng với 28 tinh tú trên trời. Nghe đồn dùng mai rùa của con rùa này để bói toán là linh nghiệm nhất! Chẳng qua nghe nói con rùa này sống ở sâu trong Huyễn Khư hải, hơn nữa bản thân có thần thông xu cát tị hung (tránh dữ gặp lành), rất ít người có thể nhìn thấy, càng đừng nói bắt được. Ta vẫn luôn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, thế gian căn bản không có loại yêu thú này, không ngờ lại nhìn thấy mai rùa của nó ở đây."

Phượng Khê nghe xong, từ tận đáy lòng nói:

"Sư phụ, người thực sự rất có học vấn!"

Ông gia gia tiện nghi của nàng cũng có học vấn, nhưng kiến thức cơ bản đều liên quan đến tu luyện, còn kiến thức của Liễu thống soái rõ ràng rộng hơn một chút. Quan trọng là những gì người ta nói đều đáng tin! Không như Huyết Phệ Hoàn đôi khi chỉ toàn nói bừa!

Nghĩ đến Huyết Phệ Hoàn, trong lòng Phượng Khê ít nhiều cũng có chút mất mát, từ khi tiến vào Thiên Khuyết đại lục, ông gia gia tiện nghi này của nàng liền rơi vào ngủ say, cũng không biết khi nào có thể tỉnh lại. Thật đúng là hoài niệm những ngày tháng vui vẻ cãi cọ với lão nhân gia mà! Vị sư phụ Liễu thống soái này, điểm nào cũng tốt, chỉ có điều nói chuyện luôn thận trọng, cứ như thể đứa đồ đệ hiếu thuận như nàng, có thể làm gì hắn vậy! Aizz! Tiểu Xuyên Tử và Cơ Đình cũng đều không có động tĩnh. Vốn dĩ một đám thợ giày hôi hám, giờ chỉ còn lại một mình nàng là Gia Cát Lượng.

Phượng Khê đang lúc phiền muộn, giọng nói già nua kia cất lên:

"Các ngươi có biết vật này không?"

Phượng Khê vội vàng học đến đâu dùng đến đó:

"Nếu vãn bối không nhìn lầm, đây là mai rùa Kim Cương Huyễn Khư Quy, là vật mà thiên diễn sư chúng con tha thiết ước mơ."

Quân Văn thì sững sờ cả người! Tiểu sư muội sao lại biết cả cái này? Lẽ nào Cốc Lương trưởng lão đã lén lút dạy kèm cho nàng?

Giọng nói già nua kia rõ ràng rất hài lòng:

"Không tồi, xem ra ngươi ngày thường đọc sách rất nhiều, nếu không cũng không thể nhận biết vật này."

Ngay sau đó, mai rùa đột nhiên bị lửa vây quanh, khiến con Đào Địa Gai Thú biến dị sợ đến mức vội vàng trốn ra sau lưng Phượng Khê. Với thân hình to lớn của nó, dù đã cố ý thu nhỏ không ít, nhưng vẫn lớn hơn Phượng Khê, nên nó trốn cũng bằng không.

Phượng Khê và Quân Văn thì rất bình tĩnh. Một mặt là cả hai đều có Tích Hỏa Châu trên người, mặt khác cũng đoán người đứng sau sẽ không vô cớ làm khó dễ. Quả nhiên, ngọn lửa rất nhanh liền tắt, trên mai rùa hiện thêm một ít hoa văn.

Cùng lúc đó, trước mặt Phượng Khê và Quân Văn xuất hiện giấy và bút mực.

"Hãy vẽ ra những ám văn màu vàng mà các ngươi nhìn thấy."

Trong lòng Quân Văn nhẹ nhõm thở phào, hắn chỉ cần nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo theo đáp án của tiểu sư muội là được. Đang nghĩ ngợi, hắn phát hiện trong tầm nhìn chỉ còn lại cái mai rùa lớn kia, cả Phượng Khê lẫn Đào Địa Gai Thú biến dị đều biến mất tăm. Rõ ràng lần này là... bế cuốn (thi đóng đề).

Xong con bê! Lần này thì hoàn toàn xong con bê rồi! Cũng không thể nộp giấy trắng, làm sao bây giờ đây? Hắn vắt óc nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên nhớ đến hoa văn trên lưỡng nghi bia, liền vẽ hoa văn của khôn bia (âm bia) lên.

Vẽ xong, hắn tặc lưỡi, nói: "Tiền bối, ta vẽ xong rồi!"

"Nhanh vậy đã vẽ xong rồi? Ngươi không kiểm tra lại xem có sơ hở chỗ nào không?"

"Không cần." Kiểm tra cũng như không kiểm tra, đằng nào cũng chẳng vẽ ra hồn.

Vừa dứt lời, tờ giấy hắn vẽ biến mất tại chỗ. Giây lát, lão giả hỏi Quân Văn:

"Đồ án ngươi vẽ chính là những gì ngươi nhìn thấy?"

Vừa rồi Quân Văn đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, bèn nói:

"Vãn bối cũng không nhìn thấy, nhưng không biết vì sao, liền cảm thấy hoa văn của khôn bia hợp với nó, cho nên liền vẽ ra."

Nguyên nhân thật sự là... hắn chỉ nhớ mỗi cái hoa văn của tấm bia này.

Lão giả nói: "Ngươi cũng thành thật đấy, quẻ tượng trên Kim Cương Huyễn Khư Quy người bình thường rất khó nhìn thấy. Tuy nhiên, 28 tinh tú trên lưng Kim Cương Huyễn Khư Quy, Huyền Vũ thất túc (bảy chòm sao của Huyền Vũ) càng rõ ràng hơn, Huyền Vũ thuần âm, ngươi vẽ khôn bia trong lưỡng nghi bia cũng hợp tình hợp lý. Điều này chứng tỏ thiên phú của ngươi vẫn không tồi, chỉ cần chịu khó khổ luyện, tương lai trên con đường quy diễn chi thuật nhất định sẽ có thành tựu."

Quân Văn: ???!!!

Như vậy cũng được sao? Hắn đương nhiên sẽ không ngu xuẩn mà giải thích, chỉ có thể mắt xem mũi, mũi xem miệng, miệng xem tâm, bộ dạng sóng yên biển lặng. Lão giả thấy vậy, lại càng coi trọng hắn vài phần.

Bên kia, Phượng Khê đang xem tướng cho mai rùa. Trước đó Cốc Lương trưởng lão nói nàng có Vạn Vật Thiên Nhãn, nhưng sao nàng chẳng nhìn thấy gì cả? Chẳng lẽ là lừa nàng sao?!

Đúng rồi, suýt nữa quên! Vạn Vật Thiên Nhãn của nàng là có mắt như mù, không phải dùng mắt thường mà nhìn, mà là nhìn trong đầu.

Giây lát, Phượng Khê cầm bút, xoẹt xoẹt xoẹt vẽ lên... Nàng vừa vẽ vừa chửi thầm, hoa văn này cũng quá phức tạp, khổ thân tiểu vương bát quá! Cũng may nàng có nền tảng phù triện sư, nếu không thật sự chẳng vẽ nổi những hoa quanh co khúc khuỷu này.

Ước chừng vẽ non nửa canh giờ, vẽ nguyên một chồng giấy, mới đem những hoa văn mà nàng "thấy" vẽ xong hết. Nàng buông bút:

"Tiền bối, con vẽ xong rồi."

Vừa dứt lời, những tờ giấy nàng vẽ liền biến mất. Khôi phục tầm nhìn xong, Phượng Khê nhìn về phía Quân Văn, vốn định cho đối phương một ánh mắt trấn an, nhưng lại thấy Quân Văn làm ra bộ dạng "ta giỏi lắm". Trong lòng Phượng Khê thắc mắc, lẽ nào Ngũ sư huynh đột nhiên khai Thiên Nhãn, cũng vẽ ra được? Nhưng bây giờ cũng không tiện hỏi, chỉ có thể nén nghi hoặc trong lòng.

Hai người chờ mãi chờ mãi, nửa ngày cũng không có động tĩnh. Phượng Khê hỏi Quân Văn:

"Ca, huynh có đói không?"

Mắt Quân Văn sáng lên: "Ăn chút gì không?"

Thế là, hai huynh muội ngồi trên mặt đất, mỗi người cầm một cái đùi gà lớn cụng vào nhau một cái, rồi bắt đầu gặm!

Đào Địa Gai Thú biến dị liên tục nuốt nước miếng. Phượng Khê ném cho nó một con gà nướng không chân, không cánh:

"Đây, ăn đi!"

Đào Địa Gai Thú biến dị vừa định ăn, liền nghe Phượng Khê hỏi nó:

"Bánh bao thịt ta cho ngươi ăn hôm trước có ngon không?"

Bệnh đa nghi của nó lại nổi lên! Con nữ ma đầu này hỏi vậy là có ý gì? Con gà nướng này có bị đầu độc không? Có thể sao? Ta đà/o ti/m đà/o ph/ổi đối xử với nàng, nàng lại lấy oán trả ơn? Tuy nhiên, Nhân tộc chẳng phải đều là cái đức hạnh này sao?! Nó không thể mắc mưu!

Cho nên, dù nước dãi chảy ròng ròng khắp đất, nó cũng không ăn con gà nướng mà Phượng Khê cho nó. Phượng Khê cũng chẳng thèm quản, thích ăn thì ăn, không ăn thì đổ đi! Nàng và Quân Văn ăn no xong, lại lấy ra ấm trà chén trà, hai người chậm rãi bắt đầu phẩm trà.

editor: bemeobosua

Khi hai người đang mở tiệc trà, giọng nói già nua kia cuối cùng cũng lại run rẩy vang lên:

"Ngươi, ngươi chính là Vạn Vật Thiên Nhãn?"

"Ừm, có thể là vậy!"

Phượng Khê thầm nghĩ, xem ra vị sư phụ thần côn kia của nàng vẫn có chút tài năng, hóa ra thật sự có cái từ Vạn Vật Thiên Nhãn này, nàng còn tưởng ông ta nói bừa.

Nàng chờ mãi chờ mãi, lại không có động tĩnh tiếp theo. Nàng không khỏi chửi thầm, lão già này có tật xấu gì vậy? Sao cứ động một tí là biến mất?

Nửa khắc sau, giọng nói của lão giả cuối cùng lại vang lên.

"Ngươi xem quẻ tượng trên Kim Cương Huyễn Khư Quy này là cát hay là hung?"

Lần này thì Phượng Khê không giả vờ hiểu nữa, nói:

"Vãn bối tiếp xúc quy diễn chi thuật thời gian ngắn ngủi, tạm thời còn chưa có cách nào suy tính quẻ văn phức tạp như vậy, xin tiền bối thứ lỗi!"

"Ngươi học quy diễn chi thuật được bao lâu rồi?"

Phượng Khê: "Cũng không tính là quá ngắn, ba tháng."

Lão giả: "..."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.