Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1731

Cập nhật lúc: 05/09/2025 22:59

1731. Thật chướng mắt một người.

Cốc Lương trưởng lão không rảnh lo mặt mũi, đau đến nhe răng trợn mắt, còn liên tục oán trách Tiêu trưởng lão y thuật ngày càng kém cỏi! Phượng Khê thấy thế liền từ nhẫn trữ vật lấy ra đan dược giảm đau đưa cho Cốc Lương trưởng lão, không nói là nàng tự luyện chế, chỉ nói là do tiền bối béo trong Thiên Đạo bia cho nàng. Cốc Lương trưởng lão ăn xong, rất nhanh liền không đau nữa.

 Không khỏi tán thưởng nói: "Vẫn là tiền bối béo hơn, thuốc này tốt hơn lão Tiêu nhiều!"

 Nói xong, mặt dày hỏi Phượng Khê: "Yểu Điệu, con còn loại thuốc này không? Cho ta thêm mấy viên, ta để dự phòng."

 Phượng Khê lấy ra một cái bình sứ nhỏ đưa cho Cốc Lương trưởng lão: "Sư phụ, chỉ có bấy nhiêu thôi, con cho người hết đó!" 

Không có cách nào, thượng phẩm đan dược chỉ có bấy nhiêu, còn lại đều là cực phẩm đan dược. Đối với nàng mà nói, thượng phẩm đan dược đã hiếm có lắm rồi.

editor: bemeobosua

Liễu thống soái: Lời này có phải tiếng người không?!

Cốc Lương trưởng lão đương nhiên không biết những điều này, cảm động đến rối tinh rối mù, càng thêm cảm thấy tiểu đồ đệ là áo bông tri kỷ. Nhị đồ đệ cũng tạm được, có thể dùng làm áo choàng. Còn đại đồ đệ, nhiều nhất chỉ có thể tính là một cái bao tải rách, còn toàn là lỗ nhỏ!   =)))

Hắn vừa nghĩ vừa nói với Phượng Khê:

 "Yểu Điệu, con mau thỉnh Thiên Diễn Đạo bia ra, nói không chừng tiền bối béo có thể ra ngoài!" 

Tuy Phượng Khê cảm thấy không quá khả thi, nhưng vẫn đem Thiên Đạo bia ra. Cốc Lương trưởng lão cung kính hành lễ:

 "Đệ tử đời thứ 697 của Thiên Diễn Đạo Tông, Cốc Lương Xuyên, cung thỉnh tiền bối!"

 Thiên Đạo bia không có chút động tĩnh nào. Cốc Lương trưởng lão không từ bỏ ý định, lại nói mấy lần. Phượng Khê đang định khuyên Cốc Lương trưởng lão từ bỏ thì thân ảnh của lão nhân béo hiện lên từ bên trong Thiên Đạo bia. Hắn nhìn thấy tạo hình của Cốc Lương trưởng lão, tức thì cười đến "hoa chi loạn chiến"!

 "Ha ha ha! Bánh chưng! Một cái bánh chưng thật lớn!" 

"Còn nữa, tóc của ngươi, ha ha ha, đầu trọc!" 

"Một người thật khó coi!"

...

Cốc Lương trưởng lão: "..." 

Hắn muốn nôn ra viên đan dược vừa ăn! Trụ cột của tông môn hắn không chịu nổi cái uất ức này!

Phượng Khê đang muốn hòa giải thì lão nhân béo lại chui trở lại vào Thiên Đạo bia, biến mất. 

Phượng Khê: "..." 

Nàng sợ Cốc Lương trưởng lão tức đi/ên, vội vàng nói sang chuyện khác: "Sư phụ, cái cây này vẫn luôn ở đây sao?"

Cốc Lương trưởng lão cũng không tiện mắng lão tiền bối của tông môn trước mặt đồ đệ, đành phải theo lời Phượng Khê mà nói: 

"Khi ta dọn vào, cái cây này đã ở đây rồi, nói ra thì cái viện này vẫn là ta đ/oạt từ lão bạch nhãn lang Bạch Lẫm kia!"    =)))

Phượng Khê: "..." 

Không đo/ạt đồ đệ thì đ/oạt sân, Bạch trưởng lão gặp phải người, cũng là phúc khí của hắn!

Cốc Lương trưởng lão dùng tay vuốt ve vỏ cây, nói:

 "Trước đây ta thật sự không quá chú ý cái cây này, vừa rồi nghe con nói vậy, cái cây này quả thật có chút tà môn. Có vài lần ngay cả sân bên cạnh cũng bị ta làm nổ, mà cái cây này vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, không khỏi cũng quá chắc chắn đi! Cái cây này không phải loại hiếm lạ gì, đoán chừng bên dưới có trận pháp. Trận pháp không thể nào chỉ để bảo vệ cái cây này, bên dưới khẳng định có bảo bối! Ha ha ha, Phát Tài! Phát Tài..."

Phượng Khê và Quân Văn cũng đều lộ ra nụ cười tham tiền giống hệt nhau. Vừa đúng lúc này Lệ Trạch đi tới: "..." 

Mỗi khi như vậy, hắn đều cảm thấy mình lạc loài. Chờ hắn nghe xong sự việc, lập tức nói: 

"Sư phụ, chuyện lớn như vậy, hay là cứ bẩm báo tông chủ sư bá trước đi?"

Cốc Lương trưởng lão một chân đạp hắn ngã lăn:

 "Ta sao lại thu một tên nhị ngốc tử như ngươi?! Nào có chuyện đem cơ duyên dâng tặng cho người khác?! Cứ đào trước đã!"

Lệ Trạch lẩm bẩm nói: "Vạn nhất bên dưới không phải cơ duyên cũng không phải bảo bối, mà có nguy hiểm thì sao?"

Cốc Lương trưởng lão cảm thấy đồ đệ 250 nói cũng có lý, quyết định bói một quẻ trước, xem là cát hay hung. Khi hắn nói ra quyết định của mình, ba đồ đệ đều nhanh như chớp chạy ra ngoài.   =)))

 Cốc Lương trưởng lão: "..." 

Một lũ đồ đệ bất hiếu! Ta bị nổ thành bánh chưng rồi mà còn không sợ, các ngươi sợ cái gì?!

Cốc Lương trưởng lão lấy ra mai rùa, lập tức bắt đầu đẩy diễn. Hắn cũng không vào trong nhà, dù sao mới sửa xong, làm nổ thì quá đáng tiếc. Tin tốt là không nổ. Tin xấu là hắn xem không hiểu kết quả.

Một lát sau, ba người Phượng Khê tung tăng trở về. Lệ Trạch liền hỏi: 

"Sư phụ, tính ra chưa? Là cát hay hung?" 

Cốc Lương trưởng lão giơ lên bàn tay bị băng bó như chân giò heo của mình:

 "Ngươi nhìn xem tay ta thế này có thể bấm đốt ngón tay không? Ngươi cũng học Quy Diễn Chi Thuật nhiều năm rồi, ngươi xem kết quả đi!"

Lệ Trạch: "..." 

Hắn rất nghi ngờ sư phụ là không tính ra! Hắn cũng không dám nói, lập tức nhìn về phía mai rùa, sau đó dùng tay bấm đốt ngón tay. Bấm đốt ngón tay đến toát mồ hôi trán, cũng không tính ra được manh mối gì. Phượng Khê đứng một bên nhìn, có chút ngứa ngáy tay chân, quyết định thử xem. Dù sao chỉ cần bỏ qua bước nướng mai rùa, hẳn là sẽ không nổ. Thế là, nàng cũng bắt đầu bấm đốt ngón tay, đang bấm đốt ngón tay hăng say thì nghe "Oanh" một tiếng!

Chờ nàng cõng mai rùa đứng dậy, phòng ốc sập, cây cũng đổ, người cũng không thấy. Nàng tức thì có chút luống cuống! 

"Ca!" 

"Sư phụ!"

 "Sư huynh!"

Xa xa truyền đến tiếng Quân Văn: "Ở, ở đây này!" 

Phượng Khê nhanh chóng chạy qua. Quân Văn và Lệ Trạch tuy mặt xám mày tro, nhưng cũng không chịu thương tích gì. Nhưng Cốc Lương trưởng lão nằm trên mặt đất thì thảm hại vô cùng! Vốn dĩ bọc kín như bánh chưng, giờ hoàn toàn cởi trói! Ừm, bị nổ tung! Có thể nói là thảm không nỡ nhìn! Nguyên lai khi nổ, Cốc Lương trưởng lão đã bảo vệ Quân Văn và Lệ Trạch, đến nỗi chính mình bị nổ thành bộ dạng này.

Phượng Khê nhanh chóng lấy ra đan dược cho Cốc Lương trưởng lão uống. Lệ Trạch nhìn thấy ánh sáng vàng chợt lóe trên đan dược, rất kinh ngạc, nhưng chẳng nói gì. Chuyến đi đến cấm địa đã làm hắn hiểu một đạo lý, những chuyện liên quan đến tiểu sư muội, tốt nhất đừng hỏi.

Cốc Lương trưởng lão rất nhanh tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, một tay nắm lấy tay Phượng Khê, nước mắt lưng tròng: 

"Yểu Điệu à, lần sau con lại xem bói, thì nói trước một tiếng, cái xương cốt già này của sư phụ chịu không nổi kiểu nổ như vậy đâu!" 

Hắn coi như đã hiểu vì sao khi hắn đẩy diễn, mọi người đều bỏ chạy! Không trốn là thật sự bị nổ đó mà! Bất quá, đồ đệ bảo bối thật sự có bản lĩnh, uy lực nổ mai rùa này lớn hơn hắn nhiều! Thật là trò giỏi hơn thầy nha!

Phượng Khê rất áy náy đồng thời còn có chút khó hiểu. Nàng lại không tự mình nướng mai rùa, sao cũng nổ tung? Liễu thống soái nói: 

"Tuy con không nướng mai rùa, nhưng bản thân Quy Diễn Chi Thuật sẽ khiến lực lượng thời gian d/ao động, nên con bấm đốt ngón tay cũng có khả năng kích nổ mai rùa." 

Phượng Khê chỉ còn biết thở dài, không biết nên nói gì.

Phượng Khê thành khẩn kiểm điểm một phen, sau đó đỡ Cốc Lương trưởng lão về sân. Kỳ thật đã không thể gọi là sân, đã thành phế tích. Quân Văn kinh ngạc nói:

 "Ơ? Cái cây kia sao lại đổ?"

Cốc Lương trưởng lão vốn đang nằm liệt giường, tức thì như con thỏ nhảy dựng lên!

 "Đừng bận tâm nó sao lại đổ, mau, mau nhìn xem bên dưới có thứ tốt gì không? Bằng không lát nữa những người khác tới, thì không còn phần của chúng ta đâu!"

Phượng Khê và Quân Văn theo sát phía sau. Chỉ có Lệ Trạch còn đứng tại chỗ, chưa phản ứng kịp. 

Lệ Trạch: "..." 

Lại là cái cảm giác đáng c/hết này! Hai người đều là con ruột, chỉ có ta là con nuôi!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.