Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 1861
Cập nhật lúc: 05/09/2025 23:10
1861. Để khỏi ảnh hưởng đến hình tượng đơn thuần, lương thiện của nàng.
Tuy Phượng Khê cũng thấy Thôn Hỏa Hưu rất đáng ghét, nhưng cũng không thật sự để Mộc Kiếm làm như vậy.
Cuối cùng, nàng chỉ để Mộc Kiếm lấy một chén m/áu của Thôn Hỏa Hưu.
Sau khi chuẩn bị xong, Phượng Khê lấy ra một cái bàn ăn nhỏ, đặt Thôn Thiên Đỉnh lên trên, bắt đầu luyện đan.
Nàng đã cho một ít m/áu của Thôn Hỏa Hưu vào Thôn Thiên Đỉnh từ trước. Trong quá trình luyện chế, nàng lần lượt cho thảo dược vào.
Thực ra không cần phải chia ra từng đợt, cứ thế cho tất cả vào cũng được.
Nhưng để Công Tôn Khiêm không nhận ra, nàng đành phải làm như vậy.
Tuy nhiên, giờ đây Công Tôn Khiêm đối với Phượng Khê đã không còn chút nghi ngờ nào.
Dù sao thì, cả nguyên thần chiếu rọi lẫn tâm ma đều hiện ra dung mạo của "Liễu Yểu Điệu".
Phượng Khê vô cùng may mắn vì đã thu phục được Bắc Đẩu Huyết Liên ở Toàn Cơ Các, nếu không rất khó để giải quyết hai vấn đề này.
Những người hóng hớt vô cùng sốt ruột!
Bởi vì Quân Văn và những người khác vây Phượng Khê ở giữa, họ không thể nhìn thấy quá trình luyện đan cụ thể của nàng, chỉ có thể nhìn lướt qua.
Họ h/ận không thể chui vào trong màn sáng, kéo Quân Văn và những người khác ra một bên.
Lữ đại sư cũng rất lo lắng, không nhìn rõ thì không thể phán đoán đại khái đan dược mà đồ đệ bảo bối của ông luyện chế rốt cuộc có hữu ích với yêu thực hay không.
Một khắc vừa trôi qua, Phượng Khê đã hoàn thành việc luyện đan.
Những người hóng hớt ồ lên phản đối!
Một khắc ư?
Ngay cả đan cầm m/áu đơn giản nhất cũng không thể luyện chế xong được, phải không?
Huống chi là đan dược cao cấp luyện chế cho yêu thực?!
"Chắc là luyện chế thất bại rồi."
Lúc này, Quân Văn và những người khác đang vây quanh Phượng Khê, nhường ra một khoảng trống.
Tầm nhìn của những người hóng hớt cuối cùng cũng rõ ràng.
Phượng Khê thong thả mở nắp Thôn Thiên Đỉnh, lấy ra một viên đan dược có vân màu vàng từ bên trong, sau đó đậy nắp lại.
Những người hóng hớt vỡ òa!
Thật sự luyện chế thành công rồi sao?
Làm sao có thể?!
Chẳng lẽ nàng gian lận?
Lén lút bỏ viên đan dược đã luyện chế sẵn vào?
Nghĩ lại thì có vẻ không khả thi lắm, dù sao thì viên đan dược đã luyện chế sẵn cũng không đúng bệnh mà!
Tuy nhiên, bây giờ họ quan tâm hơn là viên đan dược này có hữu ích với yêu thực hay không.
Phượng Khê đặt viên đan dược trên lòng bàn tay:
"Đại yêu, dược lực của viên đan dược này khá mạnh, ngươi hấp thụ một viên thử trước đi."
Yêu thực âm u nói: "Nếu đan dược có vấn đề, ta sẽ cho các ngươi ch/ôn cùng!"
Phượng Khê thầm nghĩ, yêu thực này tám phần là kẻ ngốc, nào có ai tự nguyền rủa mình ch/ết chứ!
Một sợi tơ đen từ cành cây của yêu thực rủ xuống, dò vào trong viên đan dược.
Viên đan dược thu nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cho đến khi biến mất.
Đột nhiên, yêu thực run rẩy dữ dội!
Phương Khuê và những người khác sợ hãi tột độ!
Thôi rồi!
Thánh nữ lần này chơi hỏng rồi!
Xem ra đan dược không những không có lợi cho yêu thực, mà còn có hại!
Những người hóng hớt bên ngoài lại sáng mắt lên!
Chờ đợi bao lâu nay, Liễu Yểu Điệu cuối cùng cũng gặp xui xẻo rồi!
Không dễ dàng gì, thật sự không dễ dàng gì!
Những vị chưởng môn kia cũng có suy nghĩ tương tự, cuối cùng cũng có thể trút được nỗi bực tức!
Lữ đại sư s/iết ch/ặt nắm đấ/m, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể bảo Công Tôn Khiêm đóng ranh giới.
Địch tông chủ và những người khác lo lắng đến thót tim, ngay cả Cốc Lương trưởng lão cũng thu lại hàm răng đang nhe ra của mình.
Mặc dù kết quả suy diễn trước đó là đại cát, nhưng vì lo lắng nên họ vẫn không tránh khỏi có chút lo sợ.
Đúng lúc này, họ nghe thấy yêu thực bật cười ha hả!
“Đan dược tốt! Đan dược tốt quá! Quả nhiên có hiệu quả! Hiệu quả này tốt hơn nhiều so với hấp thụ m/áu người!”
“Không uổng công ta cho ngươi những thảo dược cao cấp kia!”
“Luyện đan sư hai mươi bảy đỉnh quả nhiên phi phàm!”
…
Tâm trạng lo lắng của Địch tông chủ và những người khác cuối cùng cũng được giải tỏa.
Quần chúng hóng hớt và các tông chủ của các môn phái khác lại bắt đầu sản xuất giấm! Là giấm chua đó nha!
Phượng Khê cười híp mắt nói: "Có tác dụng là tốt rồi! Tuy nhiên, đan dược dù sao cũng là ngoại vật, vẫn nên tiết chế một chút, đừng dùng quá nhiều.
Ở đây còn bốn viên nữa, ngươi cứ giữ lấy, phòng khi cần dùng."
Phượng Khê vừa nói vừa lấy ra thêm bốn viên đan dược cực phẩm từ Thôn Thiên Đỉnh, đặt trên lòng bàn tay, sau đó cất Thôn Thiên Đỉnh vào nhẫn trữ vật.
Sau khi yêu thực dùng sợi tơ đen cuốn lấy đan dược, nó nói:
"Ngươi luyện thêm một lò nữa, ta sẽ thả các ngươi đi."
Phượng Khê thở dài: "Đại yêu, không phải ta không muốn đồng ý với ngươi, mà là luyện chế loại đan dược này quá hao tổn thần thức, giờ ta đã không còn sức lực rồi."
Giây tiếp theo, nàng lại bị đống thảo dược cao cấp chô/n số/ng. =)))
"Ca, đỡ muội dậy, muội còn có thể luyện!"
Yêu thực: Hừ hừ!
Phượng Khê lại lấy Thôn Thiên Đỉnh ra.
Năm viên đan dược còn lại trong đó đã được thay bằng m/áu của Thôn Hỏa Hưu.
Đúng vậy, vừa nãy nàng luyện chế ra mười viên đan dược, nhưng để giấu nghề, chỉ lấy ra năm viên.
Giấu nghề là k/ẻ th/ù cả đời của chúa tể hai giới mà!
Nàng đang luyện đan, những người hóng hớt bên ngoài có chút sụp đổ tâm lý.
"Nói vậy, vừa nãy nàng luyện chế ra năm viên đan dược cực phẩm trong một lò, mấu chốt là đan phương còn được nghiên cứu ngay tại chỗ sao? Đây có phải là người không?"
"Nàng có phải là người không thì ta không biết, nhưng ta cuối cùng cũng hiểu tại sao ba vị Cửu đỉnh luyện đan sư lại phải tranh giành một đệ tử rồi!"
"Các ngươi không nên quan tâm đến việc nàng lại có thêm một đống thảo dược cao cấp miễn phí sao?!"
…
Lữ đại sư vui đến nỗi cứ đ/ập đùi liên tục!
Trong lòng ông ta còn cảm thán, khi người ta vui, đ/ập đùi cũng không thấy đau!
Công Tôn Khiêm ngồi bên cạnh: "..."
Đủ rồi đấy, đ/ập nữa là chân ta sưng lên mất!
Ánh mắt ông ta nhìn Phượng Khê lại thêm vài phần tán thưởng, không chỉ vì thiên phú luyện đan mà Phượng Khê thể hiện, mà còn là cách giải quyết vấn đề của nàng.
Những người khác đều chỉ chú ý đến việc có nên hiến m/áu hay không, chỉ có Liễu Yểu Điệu nhận ra yêu thực muốn m/áu người là để vượt qua nút th/ắt c/ổ chai, từ đó giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Công Tôn Khiêm lại một lần nữa cảm thán, năm đó nếu bên cạnh ông ta có nhân tài như Liễu Yểu Điệu, sao có thể để Ám Ngũ do Phượng Khê giả mạo có cơ hội chứ?!
Lần này Phượng Khê luyện chế mất thời gian hơn lần trước một chút, sau khi luyện xong, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Nàng lấy ra bốn viên đan dược từ Thôn Thiên Đỉnh, đặt trên lòng bàn tay.
"Đại yêu, ta đã dốc hết sức rồi."
Yêu thực thấy dáng vẻ nửa sống nửa ch/ết của nàng, đã tin.
Nó không biết rằng, nàng... đang diễn.
Hơn nữa, trong Thôn Thiên Đỉnh vẫn còn sáu viên đan dược cực phẩm.
Sau khi yêu thực dùng sợi tơ đen cuốn lấy đan dược, nó cười lạnh: "Nếu ta đổi ý, không muốn thả các ngươi đi, ngươi sẽ làm gì?"
Phượng Khê cười híp mắt nói: “Ta tin đại yêu sẽ không làm như vậy. Tu vi đã đạt đến trình độ như ngươi, sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà sinh ra tâm ma.”
Yêu thực cười lạnh vài tiếng: “Cút đi!”
Nói xong, nó rút lại lồng cây giam giữ Phượng Khê và những người khác.
Quân Văn cõng Phượng Khê, dẫn theo những người còn lại ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Yêu thực thấy vậy, thầm nghĩ, xem ra nha đầu thúi kia thật sự đã kiệt sức, nếu không cũng sẽ không để người khác cõng chạy trốn.
Quân Văn cõng Phượng Khê chạy một mạch mấy chục dặm mới dừng lại.
Phương Khuê và những người khác vẫn còn sợ hãi: “May mà con yêu thực đó còn giữ chữ tín, nếu không chúng ta đã thảm rồi!”
Phượng Khê chỉ cười mà không nói.
Nàng đã thêm dược dẫn vào trong đan dược, nếu yêu thực đó trở mặt, thì nàng cũng sẽ không làm người tốt nữa.
Đương nhiên, những chuyện này không cần thiết phải nói ra, để khỏi ảnh hưởng đến hình tượng đơn thuần, lương thiện của nàng.
Những người hóng hớt lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để xem những cái kén của các môn phái khác!
Lúc này, ngay cả các đệ tử của Tứ đại tông môn cũng đã bị q/uấn thành kén. editor: bemeobosua. Điểm khác biệt giữa họ và những cái kén của các môn phái trung đẳng là... họ hoạt bát hơn.
Các đệ tử của những môn phái trung đẳng đã sớm mất đi khả năng chống cự, chỉ có thể giãy giụa một chút.
Bên Tứ đại tông môn thì giãy giụa kịch liệt hơn nhiều!
Công Tôn Khiêm đang định đóng ranh giới sớm để cứu những đệ tử này, thì yêu thực đột nhiên biến mất.
Những đệ tử đó lần lượt rơi xuống đất.
Do mất m/áu quá nhiều, từng người một mặt trắng bệch như ma!
Nửa màn sáng còn lại truyền đến giọng nói chê bai của Phượng Khê:
“Ôi? Hình như lại xuất hiện mảnh vỡ Thời Toa thạch rồi! Thật sự là không cho ta một phút nào rảnh rỗi mà!”