Toàn Tông Môn Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Chó Thiệt - Chương 2074

Cập nhật lúc: 09/12/2025 21:05

2074. Kẻ âm hiểm nhất toàn bộ Thiên Khuyết Minh chính là hắn

Ám Nhị nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, rồi mới truyền âm nhập mật cho Ám Tam:

"Nếu nàng có thể thả chúng ta ra trong thời gian ngắn, và còn có cách giải quyết ấn ký thần thức của Minh chủ, chúng ta sẽ lấy nàng làm chủ.”

“Nếu nàng không làm được, thì chúng ta sẽ đợi Minh chủ xuất quan, kể hết mọi chuyện, sống hay ch/ết thì phó mặc số phận."

Ám Tam thở dài: "Cũng chỉ có thể như vậy! Ta có chút thắc mắc, Vạn Thống Lĩnh kia không phải không đội trời chung với Liễu Yểu Điệu sao? Sao còn đi cùng nàng đến thăm chúng ta?"

"Trước đây chúng ta cũng không đội trời chung với nàng đấy thôi."

Ám Tam: "..."

Mặt khác, Vạn Thống Lĩnh đích thân đưa Phượng Khê ra đến cổng đại doanh, nhiệt tình mời nàng thường xuyên đến chơi khi rảnh rỗi.

Phương Tôn giả thầm mắ/ng trong lòng, nhìn cái bộ dáng không đáng tiền của ngươi kìa, cứ như bà chủ lầu xanh vậy!   =)))

Đợi lên mây đưa đón nhả khói đen của Phượng Khê, Phương Tôn giả cảm khái:

"Không ngờ qu/an h/ệ của con và Ám Nhị bọn họ lại tốt như vậy, nha đầu con qu/an h/ệ thật sự không tồi."

Phượng Khê cười hì hì: "Chủ yếu là con hào phóng."

Phương Tôn giả: Nếu con nói điều này, ta không cãi với con!

Trò chuyện vài câu, Phượng Khê mỉm cười hỏi ông ta: "Phương Tôn giả, ngài nghĩ ai sẽ là Ám Nhất? Con thật sự quá tò mò!"

"Không chỉ con tò mò, mọi người đều tò mò, đáng tiếc bấy nhiêu năm cũng không ai tìm thấy chút manh mối nào về Ám Nhất. Có người thậm chí nghi ngờ căn bản không có người tên là Ám Nhất. Con đừng lãng phí thời gian vào chuyện này nữa, nếu sau này con thật sự có thể trở thành người kế vị Minh chủ, sớm muộn gì cũng sẽ biết Ám Nhất là ai."

Phượng Khê mỉm cười đồng ý một tiếng, rồi chuyển đề tài. Trở về Thừa Đạo Điện sau, Phượng Khê còn chưa kịp thở dốc, Phục Điện chủ đã truyền tin cho nàng, bảo nàng mau chóng qua đó.

Phượng Khê đành phải ngựa không dừng vó đến gặp Phục Điện chủ.

"Yểu Điệu, mau lên, ta đột nhiên nhớ ra một tàn phù đạt được vài năm trước, lúc đó ta hao phí mấy tháng cũng không nghiên cứu ra được mảy may, con mau qua đây tham khảo."

Phượng Khê nhìn sang, thấy trên bàn đặt một Linh phù bị thiếu, khuyết gần một nửa. Nàng lập tức nghiên cứu kỹ lưỡng… Phượng Khê tuy là thiên tài chế phù, nhưng cũng không thể sửa chữa Linh phù trong thời gian ngắn, thấy trời đã tối, cũng chỉ mới có chút manh mối.

Chỉ một chút manh mối này đã đủ khiến Phục Điện chủ hưng phấn múa tay múa chân rồi! Tiểu nha đầu này quả là thiên tài! Xứng đáng là đồ đệ của ta! Ừm... Đồ đệ ký danh.

Ông ta quyết định bày tỏ sự quan tâm của Sư phụ ký danh, để dọn đường cho việc chuyển chính thức.

Thế là, ông ta lấy bánh ngọt và trà ra, bảo Phượng Khê nghỉ ngơi một lát.

Phượng Khê cũng không khách sáo, một miếng bánh một ngụm trà, ăn ngon lành vô cùng.

Khiến Phục Điện chủ nhìn cũng thấy đói!

Thực ra là người tịch cốc, đã ít có dụ/c vọng về ăn uống rồi.

Ông ta nhón một miếng bánh ngọt chậm rãi thưởng thức, cũng có một chút hương vị khác lạ so với ngày thường.

Phượng Khê mỉm cười nói:

"Sư phụ, thực ra rất nhiều người đều khuyên con, là người tu luyện đã tịch cốc thì đừng nên coi trọng dụ/c vọng về ăn uống, nhưng con thấy bữa cơm ngày ba bữa nên ăn vẫn phải ăn."

Phục Điện chủ nhướng mày: "Vì sao?"

"Vì con thèm."

Phục Điện chủ: "..."

Con quả thật thành thật.

Phượng Khê uống một ngụm trà:

"Ngoài việc thèm ra, bữa cơm ngày ba bữa và ngủ đúng giờ khiến con cảm thấy tu luyện có thêm chút hương vị cuộc sống, ngày tháng này càng có ý vị hơn."

Phục Điện chủ: "..."

Ta là lần đầu tiên nghe người ta nói th/am ăn và lười biếng một cách thanh cao thoát tục như vậy.  =)))

Trò chuyện vài câu, Phượng Khê chủ động kể về chuyện xảy ra ở Ảnh Vệ Doanh hôm nay.

Phục Điện chủ thực ra không mấy hứng thú, nhưng để không làm mất hứng đồ đệ, vẫn nói:

"Con đúng là ăn nên làm ra, ngay cả Ám Thất của Ảnh Vệ Doanh cũng vào được!"

Phượng Khê thở dài.

"Ngài đừng tâng bốc con, con liên tiếp bái phỏng Ảnh Tôn hai lần, đều bị từ chối khéo.

Nhưng cũng phải, thân phận con thấp kém, người ta không gặp con cũng là chuyện bình thường.

May mà quà đều được nhận, con cũng coi như không đi vô ích..."

Sắc mặt Phục Điện chủ lập tức sa sầm.

Đồ đệ của Phục mỗ mang lễ vật nặng đến bái phỏng ngươi, đó là cho ngươi thể diện, ngươi lại trốn tránh không gặp?

Không gặp còn nhận luôn quà?

Thật là vô liêm sỉ!

"Con đi bái kiến hai lần là đã cho hắn thể diện rồi, sau này không cần đi nữa!

Cái tên Tạ Cửu Tiêu kia bụng đầy mưu mẹo, con tránh xa hắn ra, kẻo bị hắn tính kế.

Sư phụ nói cho con biết, editor: bemeobosua. kẻ âm hiểm nhất toàn bộ Thiên Khuyết Minh chính là hắn!

Không chỉ âm hiểm mà thủ đoạn còn đ/ộc á/c, nói chung không phải hạng tốt!"

"Sư phụ, con cũng không muốn đi đâu, nhưng con nghe nói Ảnh Tôn rất được Minh chủ trọng dụng, nếu không lấy lòng hắn, con sợ hắn ngáng chân con."

Phục Điện chủ cười lạnh: "Nếu Minh chủ thực sự trọng dụng hắn, sẽ không gắn ấn ký vào thần thức của hắn rồi! Điều này có khác gì khế ước Linh Thú?!"

Nói xong, ông ta cảm thấy mình lỡ lời, đang hối h/ận, thì Phượng Khê mỉm cười nói:

"Sư phụ, lúc con vào phòng đã khởi động Trận Bàn cách ly rồi, để tránh có người học lén bản lĩnh sư đồ chúng ta!

Cho nên, ngài không cần lo lắng tai vách mạch rừng."

Phục Điện chủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hơi thở phào chưa được một nửa, thì nghe đồ đệ bảo bối nghiêm túc nói:

"Sư phụ, không phải con là đồ đệ mà nói ngài, ngài sau này nói chuyện làm việc phải cẩn thận một chút!”

“Câu nói vừa rồi nếu để người có ý đồ xấu nghe được, e rằng sẽ gặp rắc rối.

Đương nhiên, ngài có thể nói với con những lời tâm can như vậy, chứng tỏ ngài không coi con là người ngoài, hề hề!"

Phục Điện chủ: "..."

Lời tốt lời xấu đều bị con nói hết rồi!

Phượng Khê truyền âm nhập mật: "Sư phụ, ngài nói Ảnh Tôn đã âm hiểm đ/ộc á/c như vậy, hắn bị Minh chủ gắn ấn ký thần thức, hắn trong lòng không có chút ý nghĩ nào sao?"

Phục Điện chủ cười lạnh: "Có ý nghĩ thì làm được gì? Hắn một ngày chưa giải trừ ấn ký thần thức, một ngày vẫn là lưỡi d/ao của Minh chủ!"

Mắt Phượng Khê sáng lấp lánh:

"Con nghe Công Tôn Sư bá nói, Cơ Đình kia, chính là trưởng lão đầu quân cho Cửu U Đại Lục đó, nguyên thần chiếu ảnh của hắn vẫn sống khỏe re, điều này có phải chứng tỏ Phượng Khê có cách giải quyết ấn ký thần thức của Minh chủ chúng ta không? Nàng làm được bằng cách nào? Con thật sự quá tò mò!"

Phục Điện chủ gật đầu: "Phượng Khê kia quả thật là một nhân tài, ta đoán nàng đã dùng ấn ký thần thức che phủ ấn ký thần thức của Minh chủ, tạo ra hiệu quả cách ly che chắn.

Đương nhiên, điều này cũng là do ấn ký thần thức Minh chủ trong nguyên thần chiếu ảnh tương đối yếu, nếu đổi lại là bản thể, nàng chắc là không làm được."

"Vậy ngài có làm được không?"

Phục Điện chủ: "... Con đ/ánh giá cao sư phụ quá rồi! Thần thức của Minh chủ cường hãn không phải con và ta có thể sánh bằng, con cũng bớt quan tâm đến những chuyện linh tinh này đi, có thời gian chi bằng tu luyện thật tốt!"

Phượng Khê thở dài một hơi thật dài.

Mắt còn đỏ hoe.

Phục Điện chủ có chút hoảng hốt:

"Yểu Điệu, con sao vậy? Có phải ngữ khí của sư phụ hơi nặng không?"

Phượng Khê nước mắt rơi lã chã:

"Sư phụ, con có lẽ sống không nổi nữa rồi, may mà bây giờ con chỉ là Đệ t.ử ký danh của ngài, ngài mau chóng giải trừ qu/an h/ệ sư đồ với con đi!"

Phục Điện chủ giận dữ nói:

"Một lũ nói bậy! Một ngày là thầy, suốt đời là cha, cho dù là Sư phụ ký danh, đó cũng là, đó cũng là Nghĩa phụ! Sao có thể nói giải trừ là giải trừ?!"

Phượng Khê: "..."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.