Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú - Chương 38: Cái Tát - 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:16
Tôi nhanh chóng chạy vào bếp, gom lấy quần áo rồi chạy về căn hộ của mình, lao vào nhà tắm. Ký ức của những lần bạo hành gia đình từ thuở tôi còn nhỏ liên tục xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi không giống ba tôi, dòng m.á.u đó chảy trong người tôi nhưng tôi không giống ông ấy, tôi chỉ yêu một người thôi.
Không, có lẽ tôi giống ông ấy, tôi đã thề chỉ yêu Tống Mỹ Kỳ và giờ tôi say đắm Khương Nhu. Có lẽ sức hút của cô ấy quá lớn nên tôi tạm thời chưa đặt thêm ai vào tim mình.
Không, không phải, là Tống Mỹ Kỳ bỏ rơi tôi trước, đó không phải là lỗi của tôi.
Khi cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới, tôi mới phát hiện ra nó đang chảy máu. Tấm kính bị mẻ một mảng lớn ở cạnh đã cắt vào tay tôi.
Rời khỏi nhà tắm, tôi chui vào trong góc như khi còn bé, khi thấy ba mình đang hành hung mẹ mình.
Thật độc ác vì tôi đã mỉm cười lúc nghe tin ông ấy qua đời. Tôi đã xem đó là sự giải thoát. Hóa ra, tôi cũng độc ác như ông ta.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa nhưng tôi mặc kệ. Thấy màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi đến từ Khương Nhu, tôi vờ như không thấy.
Người phụ nữ độc ác, tôi phản bội lời thề của mình vì cô ấy nhưng cô ấy lại đi giao du với mấy gã đàn ông khác. Đồ không có trái tim.
Thế nhưng, khi không nghe thấy tiếng gõ và nhìn màn hình điện thoại tối đen, tôi lại vội vàng mở cửa. Cô ấy vẫn còn đứng bên ngoài, trên tay là dĩa bánh bao, mắt cô ấy hơi đỏ, giống như là sắp khóc.
- Anh không đói. – Tôi lên tiếng.
- Nghe tôi giải thích. Trình Quân, một năm qua, tôi chưa từng qua đêm với bất kỳ người đàn ông nào.
Tốt, đây là câu tôi muốn nghe. Tôi quay lưng, đi thẳng đến sô pha và ngồi xuống. Khương Nhu đóng cửa lại rồi nhanh chân đi theo, đặt dĩa bánh xuống bàn.
- Tay anh bị thương à? – Cô ấy lao đến và cầm lấy bàn tay được cột sơ sài bằng khăn tay của tôi.
- Không cẩn thận bị kính cắt vào. – Tôi đáp.
Sau khi bảo tôi chờ một chút, cô ấy chạy đi và vài phút sau, cô ấy xuất hiện với hộp sơ cứu trên tay, cẩn thận sát trùng vết thương và băng bó cho tôi.
Tôi rất muốn cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu cô ấy nhưng tôi không muốn ăn thêm một cái tát nữa. Một kẻ giàu có như tôi lại luôn thất bại trong việc đoạt lấy tình yêu của mình.
- Trương Tây Thi là tên của bạn tôi. Lục Quốc Vinh đầu tư cho ba cô ấy và yêu cầu lấy cô ấy làm hàng trao đổi. Nhưng cô ấy đã bỏ trốn và ba cô ấy đã nhờ tôi đóng giả cô ấy đến gặp anh ta. Anh thấy gương mặt hôm qua của tôi rồi đấy, nhưng gã đó lại thích như vậy và không những không buông tay mà còn bám lấy tôi. – Khương Nhu chậm rãi cất lời.
- Vậy mà em nói là đi sinh nhật. – Tôi bất mãn lên tiếng.
- Chuyện đó không có gì đáng tự hào để nói cả. – Cô ấy buông tay tôi ra rồi ngồi vào ghế đối diện.
- Em sợ hắn sao? – Tôi lấy một chiếc bánh bao, đưa lên miệng và hỏi trước khi cắn một miếng.
Khương Nhu gật đầu khiến tôi cảm thấy tâm trạng tốt thêm chút nữa. Phải rồi, nếu chọn gã đó thì chi bằng cô ấy chọn tôi, đặt lên bàn cân, tôi hơn Lục Quốc Vinh rất nhiều.
Người phụ nữ này thật rảnh rỗi, ăn ở không thì chạy đi giúp người khác để rồi rước họa vào thân. Đứa con gái đó còn không thèm lo cho ba cô ta thì cô ấy quan tâm đến ông ta làm gì vậy. Giúp người thành ra hại mình. Tôi nên khen cô ấy lương thiện hay mắng cô ấy ngu ngốc đây.