Tôi Nhặt Được Người Chồng Tỷ Phú - Chương 40: Giao Dịch Nhỏ - 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:16
- Được rồi, anh có thể đi trước, cứ để tôi thanh toán. Về số tiền anh đầu tư cho Trương Triết…
- Vâng, xin chủ tịch yên tâm, tôi sẽ xem như đó là sự giúp đỡ dành cho ba của bạn gái anh. Hy vọng sau này anh chiếu cố đến tập đoàn của chúng tôi nhiều hơn.
Tôi hài lòng gật đầu. Đây được gọi là sức mạnh của đồng tiền và quyền lực. Tôi không theo đuổi tư tưởng từ bỏ quyền thừa kế để tránh sự kiểm soát của gia đình, ra đi tay trắng để theo người mình yêu. Tôi muốn có cả hai.
Tôi biết nếu sống trong cảnh nghèo túng thì hạnh phúc chỉ là một lý thuyết khi mà con cái ra đời và những chi phí tăng vọt, tôi phải cho vợ và con mình những gì tốt nhất.
Quay lại công ty, tôi vùi đầu xử lý công việc và khi chiều đến, Khương Nhu nhắn tin cho tôi, thông báo rằng tối nay cô ấy sẽ đi ăn tối cùng các đồng nghiệp trong phòng kinh doanh.
Được lắm, mới hôm kia cô ấy xin nghỉ nấu ăn một bữa và giờ lại tiếp tục trong khi cô ấy đâu có trả lại tiền cho tôi vào nhà hàng ba sao ăn tối.
Tôi nhanh chóng tắt máy tính và năm phút sau, tôi có mặt tại phòng kinh doanh trước ánh mắt khiếp đảm của các nhân viên.
Có những kẻ vội nhanh tay ấn mở máy tính lên và một số kẻ vờ như đang bận rộn xem tài liệu. Họ nghĩ tôi mù sao? Họ nghĩ tôi ngồi ở vị trí này là nhờ may mắn à?
- Chủ tịch, anh có gì cần căn dặn sao? – Trân Trân vội vàng lao đến và khom lưng trước mặt tôi.
- Thời gian qua mọi người đã vất vả rồi, cho nên tối nay, tôi mời mọi người cùng đi ăn tối. – Tôi lên tiếng.
- Vậy, tôi sẽ đưa hóa đơn đến phòng kế toán vào ngày mai. – Mặt Trân Trân rạng rỡ hẳn lên.
- Không, tôi sẽ đi cùng mọi người.
Những tiếng rơi rớt liên tục vang lên, khuôn mặt của các nhân viên đồng thời chuyển sang màu xanh dù rằng họ đang cười và vỗ tay đôm đốp.
Chỉ có Khương Nhu là vẫn bình thường, tôi thấy cô ấy lén cho viên kẹo dẻo màu vàng vào miệng. Xem đi Khương Nhu, chỉ có mỗi em là xem thường anh và dám to tiếng với anh thôi. Em nên cảm thấy tự hào khi một người như anh lại luồn cúi trước em.
- Được rồi, thu dọn đi, chúng ta tới nhà hàng Mr. Lucky nhé. Ai không có xe thì có thể đi chung cùng tôi. – Tôi cố tỏ ra là một cấp trên thân thiện, giãn cơ mặt hết cỡ.
Khương Nhu là người không có xe, tôi biết điều đó và tôi lên tiếng để cô ấy đi chung với tôi mà không cần e ngại.
- Phòng chúng ta chỉ có Khương Nhu là chưa có xe đúng không nhỉ? Cô có thể đi cùng với chủ tịch. – Trân Trân lên tiếng.
- Đi thôi.
Nói xong, tôi quay người bước đi. Khi tôi ra đến bãi đỗ, Khương Nhu cũng vừa đến, mở cửa xe và ngồi vào chiếc ghế cạnh tôi. Tôi có thể nhìn thấy n.g.ự.c cô ấy đang phập phồng kịch liệt.
- Chuyện bên phía Lục Quốc Vinh đã ổn rồi nhé. Anh ta hứa sẽ không làm phiền em nữa. – Tôi lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng trong xe.
- Cảm ơn anh, anh nói thế nào vậy? – Cô ấy quay sang tôi và hỏi.
- Đừng hỏi quá nhiều. Chỉ cần biết kết quả thôi. – Tôi đáp và điều khiển xe ra đường lớn, hướng về phía nhà hàng Mr. Lucky. Thức ăn ở đó khá ngon, tôi tin Khương Nhu sẽ ăn được nhiều.