Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 17: Thật Là Biến Thái
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:11
Kiều Niên không quen được đối xử nồng nhiệt như vậy, và cảm thấy mình khá choáng ngợp.
Nắm tay Kiều Niên, bà Cố bước vào nhà. Ánh mắt bà dừng lại trên khuôn mặt Kiều Niên và bà nói nhẹ nhàng, như thể sợ làm Kiều Niên sợ.
- Cháu yêu của bà, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Hai mươi bốn.
- Tốt, tốt! Cháu ngoan lắm! - Nụ cười trên khuôn mặt bà Cố càng rạng rỡ hơn.
Kiều Niên càng thêm bối rối. Cô chỉ mới trả lời câu hỏi của bà Cố về tuổi của mình. Chỉ vì vậy mà cô được gọi là "cháu ngoan" sao?
- Ồ! - Bà Cố đột nhiên kêu lên.
Giật mình, Kiều Niên cứng đờ người.
- Lan đang ở trên tay cháu đấy! Con thú cưng này thông minh lắm. Nó thích những người tốt bụng. - Bà Cố cười tươi rói, mặt như muốn nứt ra.
Bà nhìn Kiều Niên trìu mến.
- Xem ra cháu dâu cưng của ta là một thiên thần rất tốt bụng. Vì vậy mà Lan mới đi theo cháu!
Kiều Niên cười ngượng ngùng.
Cô nên nói gì đây?
Cảm ơn ư?
Bà Cố hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng. Bà cảm thấy cháu dâu cưng của mình chắc hẳn đã được trời phái xuống cứu cháu trai bà. Mắt bà sáng lên và hỏi.
- Nghe nói em gái cháu bắt nạt cháu?
Kiều Niên cúi đầu, mỉm cười nhẹ, im lặng.
- Ngoan lắm. Sau này nếu có ai bắt nạt cháu, cháu phải nói cho bà biết. Bà nội sẽ đứng ra bảo vệ cháu!
Lúc này, bà Cố cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đến đây. Bà nói với Triệu quản gia.
- Đừng đứng đó nữa. Mau chuyển đồ của Niên Niên sang phòng Nhị thiếu gia!
Triệu quản gia sững sờ.
Nhị thiếu gia là một người sạch sẽ. Nếu Nhị thiếu gia phát hiện đồ đạc của Nhị thiếu phu nhân ở trong phòng mình, liệu cậu ấy có nổi nóng mà ra lệnh cho họ sửa sang lại toàn bộ phòng ngủ không?
- Sao bà không đi? - Bà Cố nheo mắt tỏ vẻ không hài lòng.
Triệu quản gia chỉ còn biết cố gắng chịu đựng và thi hành mệnh lệnh. Trong lòng thầm cầu mong Nhị thiếu gia đừng nổi cơn tam bành đêm nay.
… Màn đêm buông xuống, Kiều Niên vẫn đang đọc sách trong phòng khách.
Bà Cố ngồi bên cạnh, buồn ngủ đến nỗi mí mắt cứ khép hờ. Bà không muốn làm phiền Kiều Niên đang đọc sách, nên đứng dậy đi ra ngoài.
Ra ngoài, bà lấy điện thoại ra gọi cho Cố Châu, giục anh về nhà sớm.
Khi Cố Châu trở về, bà Cố đã mệt mỏi đến mức gần như sắp khóc.
Nhìn thấy bà nội trong tình trạng này, Cố Châu khẽ cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Triệu quản gia, như thể trách bà không chăm sóc tốt cho bà Cố.
Triệu quản gia sợ hãi vội vàng cúi đầu, không dám nói gì.
- Đừng trách bà ấy. - Bà Cố lên tiếng trước.
Bà bước đến bên Cố Châu, nhỏ giọng hỏi.
- Cháu yêu của bà đã gả vào nhà ta được mấy ngày rồi. Sao cháu không chăm sóc con bé cho tử tế? Sao cháu chưa động phòng?
Giật mình, Cố Châu đứng đó, vẻ mặt đầy vẻ bối rối.
Chẳng lẽ bà nội đang ám chỉ Kiều Niên sao?
Từ khi nào mà bà nội lại thân thiết với Kiều Niên đến vậy?
Tuy nhiên, Cố Châu vẫn tiếp tục giả vờ không biết gì.
- Ai là “cháu yêu” của bà? - Anh hỏi.
- Tất nhiên là vợ của cháu rồi! - Bà Cố trừng mắt nhìn Cố Châu, oán giận nói.
- Bà đã sai người chuyển đồ đạc của cháu cưng vào phòng cháu rồi. Cháu là đàn ông, phải chủ động đi. Nếu không vợ cháu sẽ bỏ trốn mất!
Sắc mặt Cố Châu trầm xuống.
- Bà đang nói chuyện với cháu. Cháu có nghe bà nói không? - Bà Cố nói không chút hài hước.
Chỉ khi thấy Cố Châu quay lại nhìn mình, bà mới hài lòng.
- Được rồi, bà không nói thêm gì nữa. Các cháu cứ vui chơi cho thỏa thích vào buổi tối!
Nói xong, bà Cố cùng Triệu quản gia rời đi.
Thấy đèn trong phòng Kiều Niên vẫn còn sáng, Cố Châu bước tới.
Vừa bước vào phòng, ánh mắt Cố Châu chạm phải ánh mắt lấp lánh của Kiều Niên. Anh nheo mắt lại, ra lệnh.
- Ngủ trong phòng tôi!
Kiều Niên khép quyển sách thuốc trên tay lại, đáp.
- Không, tôi ở đây không sao. A...
Kiều Niên không ngờ Cố Châu lại tiến đến, bế bổng cô lên như bế cô dâu.
Lảo đảo, cô nhìn về phía Cố Châu, vô tình chạm phải ánh mắt rung động lòng người của anh. Cô mím môi, nói.
- Thả tôi xuống!
- Tối nay ngủ ở phòng tôi nhé!
Nói xong, Cố Châu bế Kiều Niên về phòng.
Cách đó không xa, bà Cố lén lút thò đầu ra. Bà nhìn Kiều Niên được Cố Châu bế vào phòng, không khỏi mỉm cười.
Cẩn thận rón rén đi đến cửa phòng ngủ của Cố Châu.
Cửa phòng Cố Châu đóng chặt.
Bà Cố áp tai vào cửa.
- Anh... - Kiều Niên chưa kịp nói hết câu, Cố Châu đã lấy tay che miệng cô lại.
- Suỵt! - Cố Châu ấn Kiều Niên xuống dưới thân, nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt anh tối sầm lại. Giọng khàn khàn, anh trầm thấp hỏi.
- Cô biết hét sao?
Kiều Niên nhìn Cố Châu với vẻ mặt hoang mang, chớp mắt.
Cố Châu đưa tay véo mạnh cánh tay Kiều Niên.
- A!
Cố Châu buông ra, Kiều Niên kêu lên đau đớn.
Anh lập tức lấy tay che miệng cô.
- Ồ... - Kiều Niên trừng mắt nhìn Cố Châu.
Cô không ngờ người đàn ông này lại là một kẻ cuồng khổ dâm.
Đúng là biến thái!