Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 18: Hợp Đồng Hôn Nhân
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:11
Càng nghĩ, Kiều Niên càng cảm thấy anh là một tên biến thái.
Nước mắt tủi nhục trào ra, cô trừng mắt nhìn Cố Châu không chớp.
Trong khi đó, Cố Châu đang chăm chú nhìn những gì đang diễn ra bên ngoài phòng.
- Phu nhân, có lẽ chúng ta nên rời đi!
Nghe giọng nói, có lẽ là Triệu quản gia đã lên tiếng.
- Đừng nói nhảm nữa. Để ta nghe cho kỹ. Việc đã xong chưa? - Giọng nói này là của Cố phu nhân.
Kiều Niên dần dần ngừng giãy giụa.
Vậy ra Cố Châu đang diễn kịch.
Cô nhìn kỹ Cố Châu, thấy ánh mắt anh trong veo, vô cảm. Cô nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Một lúc sau, Kiều Niên nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Khi Cố Châu bỏ tay khỏi miệng cô, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cố Châu kéo cà vạt, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Niên, hỏi.
- Cô nghĩ bậy sao? - Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo chút gì đó gợi tình.
Giọng nói của anh mang theo chút giễu cợt, khó mà phân biệt được là đang chất vấn hay đang chế giễu cô.
Kiều Niên liếc nhìn Cố Niên một cái. Cô thản nhiên nói.
- Tôi không rảnh rỗi đến vậy. Nếu không có bằng chứng thì đừng nói bậy.
Nói xong, Kiều Niên cầm sách lên đi về phía cửa.
Nghe thấy Kiều Niên nói, lông mày Cố Châu hơi nhíu lại. Anh nói.
- Tối nay ngủ lại đây.
Kiều Niên ngẩn người ra một lúc. Cô nhớ lại người hầu nói Cố Châu không thích người khác vào phòng mình.
Chẳng lẽ Cố Châu định ngủ ở chỗ khác?
Kiều Niên nghĩ mình đã hiểu. Cô đang định lên giường thì thấy Cố Châu đi tới.
- Nhị thiếu gia, nếu không có chuyện gì khác, anh nên nghỉ ngơi sớm đi! - Kiều Niên vừa nói vừa liếc nhìn về phía cửa.
Rõ ràng là cô đang mời anh đi.
Cố Châu bình tĩnh nới lỏng cà vạt và cúi mặt xuống.
Kiều Niên không nhìn thấy ánh mắt của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự không vui của anh.
Liếc nhìn giường, Kiều Niên lập tức hiểu ra.
Chắc hẳn Cố Châu muốn ngủ trên giường của mình.
- Hay là tôi bảo người hầu chuyển giường của anh sang phòng khác nhé? - Cô nói.
Cố Châu chưa kịp trả lời, Kiều Niên đã nói thêm.
- Tôi chưa động đến giường của anh, anh không cần lo lắng!
Cố Châu im lặng một lúc, ánh mắt tối sầm lại. Biểu cảm trên mặt anh thật khó hiểu. Một lúc sau, anh nói.
- Không có gì phải lo lắng cả.
Nói cách khác, anh không ngại nếu cô động đến giường của anh.
Kiều Niên sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn. Quả nhiên hai người xuất hiện cùng lúc trong phòng này.
Chắc chắn Cố Châu đã thấy cô không động đến giường. Cô nói.
- Ồ, đúng rồi, chính anh đưa tôi đến đây. Được rồi, tôi sẽ sai người dời giường ra và mang giường mới vào! - Vừa nói, Kiều Niên vừa đi về phía cửa, chuẩn bị gọi người hầu.
- Muốn cho bà nội biết chúng ta ngủ riêng phòng không? - Ngồi bên giường, Cố Châu bình tĩnh nhìn Kiều Niên.
Bước chân Kiều Niên dừng lại. Cô quay lại nhìn Cố Châu. Không để ý đến vẻ mặt vô cảm của anh, cô tiếp tục nói.
- Anh không thích tôi, đúng không? Tôi ra đi chắc cũng hợp ý anh.
Ngừng một chút, Kiều Niên liếc nhìn Cố Châu với vẻ mặt kỳ lạ. Nghĩ đến việc Cố Châu vừa rồi giả vờ động phòng, cô hỏi.
- Sao anh lại để bà nội hiểu lầm chuyện chúng ta ở trong phòng?
Cố Châu hơi nheo mắt, vẻ mặt khó hiểu. Anh đứng dậy, bước về phía Kiều Niên, nhìn cô với vẻ uy nghiêm.
- Cô có thể chữa khỏi bệnh cho tôi không?
Kiều Niên ngẩng đầu lên, mái tóc dài buông xõa tự nhiên trên vai. Cô nhìn người đàn ông trước mặt và nói.
- Tôi chỉ chắc chắn 70% thôi. - Vừa nói, Kiều Niên cuối cùng cũng hiểu ý của Cố Châu.
Mắt cô sáng lên, mỉm cười ranh mãnh.
- Nhị thiếu gia, chúng ta ký hợp đồng đi!
Cố Châu hơi nhướn mày, nhìn Kiều Niên với vẻ mặt khó hiểu.
Kiều Niên vội vàng bước sang một bên, lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn. Cô đưa cho Cố Châu, nói.
- Chúng ta sẽ kết hôn theo hợp đồng. Một năm.
Cố Châu nhìn Kiều Niên, vẻ mặt khó chịu. Dù không muốn, hai tay anh vẫn nắm chặt thành nắm đấm. Anh lạnh lùng nhìn Kiều Niên, hồi lâu không nói gì.
- Trong một năm này, chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của nhau, tôi sẽ chữa bệnh cho anh. Sau một năm, chúng ta sẽ ly hôn và để nhau ra đi. - Kiều Niên chậm rãi nói, ánh mắt sáng ngời.
Cố Châu nhìn thẳng vào mắt Kiều Niên. Ánh mắt lấp lánh khiến anh khó chịu.
Kiều Niên một tay cầm hợp đồng, tay kia cầm bút. Cô đưa cả hai cho Cố Châu.
- Ký vào!
Nghe Kiều Niên nói vậy, Cố Châu chậm rãi nhận lấy hợp đồng từ tay cô. Vẻ mặt bình tĩnh, anh xé đôi hợp đồng, rồi ném cả hai tờ giấy đi với vẻ kiêu ngạo.
Hai nửa hợp đồng nhẹ nhàng rơi xuống đất, tựa như những bông tuyết.
Kiều Niên nhìn Cố Châu với vẻ khó tin. Cô khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
- Ý anh là sao? - Kiều Niên tiếp tục nhìn Cố Châu với vẻ dò hỏi.
Cô không hiểu Cố Châu đang nổi cơn tam bành gì.
Tại sao anh lại xé hợp đồng?
Chẳng phải anh nên ký hợp đồng ngay lập tức sao?