Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 20: Thiên Vị
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:11
Kiều Niên nhìn Kiều Hân với ánh mắt khó chịu. Cô im lặng đưa tay lên bịt tai, vẻ mặt khinh thường.
- Cô có thể thôi la hét được không? Giống như heo vậy!
Kiều Hân hoảng hốt che miệng. Cô kinh hãi nhìn con rắn trên vai Kiều Niên.
Cô loạng choạng lùi lại hai bước, cố gắng giữ khoảng cách với Kiều Niên. Giọng cô run run.
- Chị ơi, sao chị lại ngủ với con rắn?
- Nếu không phải rắn thì là ai? Cô muốn tôi ngủ với cô sao? – Kiều Niên nhìn Kiều Hân với ánh mắt không ưa.
Cô vốn dĩ đã nóng nảy mỗi khi thức dậy, giờ lại càng thêm bực bội. Cô tức giận nói.
- Cút đi, tôi muốn ngủ tiếp!
Thấy Kiều Niên định đóng cửa, Kiều Hân vội vàng tiến lên chặn cửa lại. Cô lo lắng nói.
- Chị ơi, Cố phu nhân và anh rể đang đợi chị dưới nhà đấy!
Kiều Niên liếc mắt nhìn Kiều Hân rồi vào phòng rửa mặt.
Khi cô ra ngoài, cô đã mặc một chiếc áo phông trắng và váy denim.
Khi Kiều Niên xuất hiện trong phòng ăn, cô thấy bà Cố đang nói chuyện với Cố Châu.
- Bình thường cháu rất biết chăm sóc người khác mà, phải không? Vợ cháu còn nhỏ tuổi hơn cháu. Sao cháu không chăm sóc con bé? Cháu đã dùng sức nhiều như vậy. Người không biết có thể sẽ nghĩ cháu là kẻ bạo hành!
Cố Châu nhìn điện thoại một cách vô cảm. Rõ ràng là anh chẳng để tâm đến lời bà Cố chút nào.
Kiều Hân nghe bà Cố nói, mặt tái mét. Cô nhìn Kiều Niên với vẻ ghen tị.
Kiều Niên im lặng cúi mặt xuống.
Vậy là bà Cố đã mắc bẫy họ rồi.
Tối qua cô còn bị Cố Châu nhéo nữa.
- Ôi, cháu gái cưng của bà, cháu dậy rồi à. Lại đây ngồi đi! - Bà Cố nhìn Kiều Niên trìu mến rồi vẫy tay gọi cô lại.
Bà vui vẻ nói.
- Nếu cháu không khỏe thì ngủ thêm đi. Cháu không cần dậy sớm thế đâu!
- Bà nội. - Kiều Niên ngoan ngoãn chào hỏi.
Cô ngồi xuống cạnh bà Cố.
Về phần Kiều Hân, cô nhìn bà Cố với vẻ mặt khó tin. Chắc hẳn phải biết cô đã dậy từ sáu giờ.
Sáng nay khi bà Cố nhìn thấy cô, bà tỏ vẻ khinh thường nói rằng cô dậy muộn.
Đã chín rưỡi rồi mà Kiều Niên cũng vừa mới dậy.
Bà Cố không những không trách chị gái dậy muộn mà còn bảo chị gái nghỉ ngơi thêm.
Kiều Hân cau mày nhìn Kiều Niên, vẻ mặt đầy ghen tị.
Cô mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm đang nhìn mình. Cô ngước lên và thấy Cố Châu đang nhìn mình.
Tim Kiều Hân như muốn nhảy ra ngoài. Cô vội vàng cúi đầu xuống để che giấu cơn giận.
Ánh mắt nặng nề của Cố Châu dừng lại trên người Kiều Hân.
Nhìn lên, anh thấy Lâm Nam đã đến.
Anh liếc nhìn Lâm Nam, rồi đi theo Lâm Nam lên phòng làm việc trên tầng hai.
Trong phòng làm việc.
Lâm Nam đưa tài liệu tìm được cho Cố Châu và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Đây là thông tin tôi thu thập được về Nhị thiếu phu nhân và em gái cô ấy trong năm năm qua. Tất cả đều được ghi rõ ràng ở đây. Xem này!
Tài liệu ghi rằng Kiều Niên đã bị đưa về quê sống khi cô mới một tuổi. Mãi đến năm mười chín tuổi, cô mới được đưa trở lại thành phố và trở thành sinh viên xuất sắc của khoa Y trường Đại học S.
Bốn năm trước, cô sinh con và ngay sau đó được đưa vào bệnh viện tâm thần. Giờ đây cô đã là vợ của Cố Nhị thiếu gia.
Kiều Hân là tiểu thư được nhà họ Kiều cưng chiều hết mực. Cô chưa bao giờ ưa chị gái mình, và mong ước lớn nhất của cô là được gả vào một gia đình giàu có. Cô là sinh viên một trường đại học hạng ba.
Cố Châu cụp mắt xuống, thản nhiên nói.
- Cô ấy quả thực có con.
- Đúng vậy. - Lâm Nam gật đầu.
Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ Cố Nhị thiếu gia.
Cảm nhận được vận rủi sắp giáng xuống Kiều Niên, Lâm Nam lặng lẽ thắp một hàng nến cầu nguyện cho Kiều Niên trong lòng.
- Nhà họ Kiều quả thực rất can đảm! – Cố Châu khẽ nhíu mày.
Anh không giận Kiều Niên, nhưng cảm thấy cha mẹ Kiều Niên thật sự kỳ quặc.
Nếu Kiều Niên có năng lực phản kháng, Cố Châu đoán rằng cô đã không bị nhà họ Kiều ép vào bệnh viện tâm thần.
Xem ra việc Kiều Niên bị đưa vào bệnh viện tâm thần có liên quan rất lớn đến việc cô có con.
Kiều Niên, sinh con sao?
Bốn năm trước, sinh con sao?
Trong mắt Cố Châu hiện lên một tia kinh ngạc.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.
Cố Châu chưa kịp nói gì thì cửa đã mở, anh nhìn thấy Kiều Niên đang đứng ở cửa, tay cầm tách trà.
Ánh nắng từ hành lang hắt lên người cô, phủ lên người cô một lớp vàng óng. Trông cô như một nàng tiên đến từ thế giới khác.
Kiều Niên khẽ mỉm cười.
- Tôi đến không đúng lúc sao?
- Không. - Cố Châu thản nhiên đặt một tập giấy lên chồng tài liệu đang đọc dở.
Anh nhìn Kiều Niên chăm chú, nói.
- Sau này cứ để người hầu làm việc này đi.
Kiều Niên mỉm cười, bưng tách trà vào đặt lên bàn. Cô khẽ mím môi nói.
- Bà nội bảo tôi mang qua.
Cố Châu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Niên, chỉ to hơn lòng bàn tay một chút. Trong thoáng chốc, ánh mắt anh hiện lên vẻ đau lòng.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Kiều Niên không còn sợ rắn nữa.
Anh đoán rằng sống dưới trướng Kiều gia, cô không còn cách nào khác ngoài việc từ một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn biến thành một con thú độc.
Kiều Niên đặt tách trà xuống, xoay người rời đi, không quên đóng cửa lại.
Lâm Nam thấp giọng nói.
- Nhị thiếu gia, có nên đưa Nhị thiếu phu nhân về Kiều gia không?
- Không cần.
Cố Châu nhíu mày, lại lấy tài liệu ra.
- Giúp tôi tìm người!