Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 21: Ghen Tuông
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:11
Ánh mắt Cố Châu dừng lại ở dòng chữ cuối cùng trên tập tài liệu.
[Kiều Niên và Tô Yến từng hẹn hò. Vì Kiều Hân xen vào nên Kiều Hân lại cặp kè với Tô Yến.]
Cố Châu đóng tập tài liệu lại, nhét vào tay Lâm Nam. Anh bình tĩnh nói.
- Đi điều tra nguyên nhân chia tay của Kiều Niên và Tô Yến. Điều tra cả Tô Yến nữa, tìm anh W.
- Vâng. - Lâm Nam ghi nhớ tất cả những gì Cố Châu nói.
Khi Kiều Niên xuống lầu, cô thấy Cố Châu và Lâm Nam cũng đi theo mình xuống. Cô ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra ngoài.
Cố Châu đi được hai ba bước thì đuổi kịp Kiều Niên. Anh bước lại gần cô và nói nhỏ vào tai cô.
- Anh W lại đi rồi. Có chuyện gì đó xảy ra.
Kiều Niên sững người một lúc, nhìn Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu.
Cô không quen biết anh W nào cả.
- Chủ nhân của mặt dây chuyền ngọc bích. - Cố Châu đứng trên cầu thang nói.
Anh nhìn xuống và thấy Kiều Hân đang đứng trong phòng khách.
Anh cau mày khó chịu.
Một cô gái cướp bạn trai của chị gái mình chắc chắn có động cơ thầm kín nào đó.
- Bảo em gái về nhà trước đi!
Kiều Niên đồng ý và theo Cố Châu xuống cầu thang.
Cô tò mò tại sao Cố Châu lại đưa Kiều Hân đến đây ngay từ đầu. Có thật là vì chủ nhân của mặt dây chuyền ngọc bích không?
Cố Châu xuống lầu, lễ phép nói vài câu với bà Cố trước khi rời đi.
- Chị! - Kiều Hân nhanh chóng đến bên Kiều Niên và nhìn cô với vẻ nịnh nọt.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ khinh thường mà Kiều Niên thường thấy, Kiều Hân bước lên và trìu mến nắm lấy cánh tay Kiều Niên.
Ai mà không biết cư xử chứ?
Tình chị em ư?
Kiều Niên mỉm cười nhìn Kiều Hân, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Kiều Hân. Cô uể oải nói.
- Kiều Hân, anh rể cô nói với tôi là chủ nhân của mặt dây chuyền ngọc bích, anh W, đang bận, một lát nữa mới đến. Sao cô không về nhà một lát?
Kiều Hân tự nhiên hiểu rằng Kiều Niên sẽ không dám nói dối dưới danh nghĩa của Cố Châu.
Cô hơi cụp mắt xuống, khóe môi vẫn nhếch lên, che giấu vẻ khinh thường trong mắt. Cô ngọt ngào đáp.
- Được rồi, em sẽ đi.
Kiều Niên liếc nhìn về phía cửa. Thấy Kiều Hân vẫn đứng đó, bất động, Kiều Niên nhướn mày nói.
- Tôi còn việc khác phải làm, không đi cùng cô!
Kiều Niên nói xong liền đi về phía Cố lão phu nhân.
Kiều Hân lạnh lùng đứng đó, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Cô quay lại và thấy bà Cố đang nhìn Kiều Niên với ánh mắt trìu mến.
Công bằng gì chứ?!
Làm sao Kiều Niên có thể được bà Cố yêu thương?
Rõ ràng cô hơn Kiều Niên về mọi mặt. Học lực của cô cũng hơn Kiều Niên rất nhiều.
Kiều Niên đúng là một kẻ điên!
Kiều Hân che giấu sự lạnh lùng và căm ghét trong mắt. Cô không thể để lộ cảm xúc thật của mình quá sớm trong trò chơi. Cô phải tự bảo vệ mình trước.
Nghĩ vậy, Kiều Hân hít một hơi thật sâu rồi bước đến trước mặt bà Cố, lễ phép nói.
- Bà ơi, cháu sẽ...
- Bất kỳ ai cũng dám gọi ta là “Bà”. Chắc chắn ngưỡng cửa vào nhà họ Cố không phải thấp đến thế chứ? - Bà Cố ngắt lời một cách mỉa mai.
Bà liếc nhìn Kiều Hân với vẻ thờ ơ, môi cong lên lạnh lùng.
Kiều Hân cảm thấy như bị ai đó dội cả xô nước lạnh lên đầu giữa mùa đông giá rét. Cô đứng chôn chân tại chỗ, bất giác siết chặt nắm đấm.
- Bà Cố, Kiều Hân còn việc phải làm. Cháu đi trước đây! - Kiều Hân đáp lại, mỉm cười ngọt ngào.
Ngồi bên cạnh, Kiều Niên đột nhiên cảm thấy sự vô liêm sỉ của Kiều Hân quả thực không gì sánh bằng.
Kiều Hân rõ ràng đang nổi giận, nhưng cô ta vẫn có thể thoải mái đeo lên chiếc mặt nạ ngọt ngào quyến rũ.
- Mau đi đi. Sau khi cô đi, người hầu sẽ dễ dàng dọn dẹp biệt thự hơn. Nếu không, ta cứ nghĩ quanh đây có mùi lạ! - Bà Cố nói một cách thô lỗ, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến lễ nghi.
Bà quay đầu sang một bên, không để ý đến vẻ mặt đáng thương của Kiều Hân.
Kiều Hân cắn môi, quay đi, bắt đầu đi về phía cửa. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Thấy Kiều Hân đã đi, bà Cố quay lại nhìn Kiều Niên đang ngồi bên cạnh với vẻ lo lắng. Bà lo lắng nói.
- Cháu yêu, em gái cháu hơi đáng sợ đấy. Nếu cô ta lại bắt nạt cháu, đừng sợ. Nói với bà nội, bà nội sẽ giúp cháu đuổi cô ta đi!
Kiều Niên cảm thấy ấm áp trong lòng. Tuy biết bà Cố cưng chiều mình chỉ vì Cố Châu, nhưng cô vẫn cảm động.
- Cháu hiểu rồi. Cảm ơn bà nội! – Cô mỉm cười, đáp.
- Ôi, cháu gái cưng của bà, sao cháu lại lễ phép thế?
Càng ở bên Kiều Niên, bà càng cảm thấy Kiều Niên là một cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Đúng là một người cháu dâu lý tưởng.
Bà tiếp tục nói.
- À đúng rồi, bà có thứ muốn tặng cháu. Dùng cái này mua quần áo đi! - Vừa nói, bà vừa lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho Kiều Niên.
Không đợi Kiều Niên từ chối, bà tiếp tục.
- Đây là thứ cháu đáng được nhận. Thẻ tín dụng đen này không cần mật khẩu, cũng không cần xác thực vân tay. Cháu có thể dùng nó để thanh toán mọi thứ mà không cần lo lắng. Cầm lấy đi. Khi nào cháu kết hôn với Cố Châu, bà sẽ có thêm quà cho cháu!
Nghe bà nói, Kiều Niên vội vàng cụp mắt xuống.
Cô không nói gì. Cô biết Cố Châu sẽ không chịu gả cho mình. Dĩ nhiên, cô cũng sẽ không gả cho Cố Châu.