Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 250: Không Phải Cô Ấy!
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:28
Mồ hôi dần túa ra trên trán Hạ Tuyết. Cô đã thực sự dùng hết sức lực để chơi bài hát này, nhưng hiệu ứng mà cô tạo ra lại khác xa so với bản gốc.
Đôi khi, kỹ thuật không quan trọng bằng cảm xúc được truyền tải khi chơi vĩ cầm.
"Nhớ" là một bài hát về việc một người nhớ nhung một người khác. Cô đã dùng hết sức lực để diễn tả ý nghĩa của bài hát.
Ngay khi Hạ Tuyết sắp lên đến cao trào, cô dừng lại, lo lắng rằng mình sẽ phạm sai lầm. Cô chỉ có thể hy vọng anh Cao không nghe thấy những thiếu sót trong bài nhạc của mình.
Hạ Tuyết đặt cây vĩ cầm lên ghế đẩu và nhìn anh Cao với vẻ lo lắng.
Anh Cao vẫn đang đắm chìm trong bản nhạc Hạ Tuyết vừa chơi. Anh cụp mắt xuống và gật đầu.
- Không tệ. Cô còn trẻ, nhưng cô đã rất giỏi khoản này rồi.
Con tim đang nghẹn ngào trong cổ họng của Hạ Tuyết đã lắng xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, khiêm tốn nói.
- Anh Cao, tôi thực sự xin lỗi. Tay tôi vẫn còn hơi đau. Do áp lực nên tôi không thể biểu diễn tốt.
Anh Cao mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc này, giọng nói sốt ruột của Đông Hoa vang lên qua tai nghe của anh Cao.
- Được rồi, để cô ấy về chờ tin tức.
Anh Cao nhìn Hạ Tuyết, trên mặt thoáng mỉm cười.
- Cô Hạ, cô đi trước đi. Cứ chờ tin tức của tôi.
Hạ Tuyết cảm thấy bất an. Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô khẽ gật đầu, cúi chào anh Cao rồi rời đi.
Cao Lăng đang đứng đợi bên cạnh thấy Hạ Tuyết đi tới liền vội vàng kéo cô ra.
Hai người bước ra khỏi phòng tập. Cao Lăng hạ giọng, phấn khích nói.
- Chị Hạ Tuyết, kỹ thuật violin của chị thật sự rất tuyệt vời. Vừa rồi anh Cao say mê quá. Em nghĩ anh Cao rất hài lòng với chị!
Nụ cười khiêm tốn hiện lên trên khuôn mặt Hạ Tuyết. Cô khẽ nói.
- Hôm nay chị biểu diễn chưa được tốt lắm. Không biết anh Cao có hài lòng không.
- Chắc anh ấy rất hài lòng với chị. Chị Hạ Tuyết, chị không cần lo lắng. Vị trí nhạc công nữ của Đông Hoa tiên sinh đã được đặc biệt chuẩn bị cho chị rồi! - Cao Lăng nịnh nọt.
Nghe Cao Lăng nói vậy, Hạ Tuyết chỉ mỉm cười không nói gì. Thực ra, cô cũng cảm thấy anh Cao rất hài lòng với mình.
Xem ra sắp tới cô sẽ được ra mắt rồi. Đến lúc đó, chắc chắn cô sẽ nổi tiếng khắp cả nước.
Trong phòng tập.
Một người đàn ông mặc vest may đo chỉnh tề bước ra từ phòng piano ở cuối phòng. Anh đi về phía anh Cao.
Anh Cao nhìn anh, không khỏi nói.
- Thuật chơi vĩ cầm của cô Hạ không tệ. Cô ấy rất chu đáo. Chẳng lẽ anh không lo lắng tiết mục của mình sẽ thiếu một nữ nhạc công trẻ tuổi sao? Vậy tại sao anh lại để cô ấy đi?
- Cô ấy không phải người tôi đang tìm kiếm. - Đông Hoa nói không chút do dự, đôi mắt nâu nhạt hơi nheo lại. Anh nhớ lại tiếng đàn vĩ cầm của Hạ Tuyết và không khỏi nhíu mày.
Ở độ tuổi của Hạ Tuyết mà có thể tạo ra được âm thanh như vậy đã là không tệ rồi.
Tuy nhiên, âm thanh này kém xa so với bản nhạc anh nghe hôm qua.
Âm thanh ấy vừa tinh tế vừa bi thương. Nó thể hiện hoàn hảo ý nghĩa của "Nhớ". Nó mang phong cách của một nhạc sĩ vĩ đại.
Đông Hoa khẽ thở dài. Ánh mắt lạnh lùng, anh nói chắc chắn.
- Không phải cô ấy!
Ánh mắt của anh Cao rơi vào mặt Đông Hoa. Anh nói.
- Tôi thấy cô ấy cũng không tệ, nhưng thời gian eo hẹp quá. Tạm thời tôi không tìm được nữ nhạc công nào phù hợp. Hay là chúng ta dùng cô ấy trước đi?
- Anh Cao, anh thấy cô ấy có đủ tư cách làm nữ nhạc công của tôi không? - Đông Hoa nhíu mày hỏi.
- Tôi thấy cô ấy cũng được!
- Anh ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy mà vẫn không biết thưởng thức.