Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 251: Kẻ Mạo Danh
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:28
Anh Cao suýt nữa thì hộc máu. Anh bất bình nói.
- Anh đừng nói nặng lời như vậy được không? Cô gái nói tay cô ấy không được khỏe nên biểu diễn không tốt. Tôi nghĩ lần sau cô ấy chắc chắn sẽ chơi hay hơn.
Đông Hoa lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình. Giờ anh đã rất chắc chắn rằng cô ấy không phải là người chơi vĩ cầm hôm đó.
- Đông Hoa, tôi nói cho anh một chuyện nghiêm túc. Buổi hòa nhạc sắp diễn ra, vị trí nữ nhạc công không thể để trống. Tôi đã đi tìm người khác, nhưng rất ít nữ nhạc công có thể đáp ứng được yêu cầu của anh. Chính xác là không có ai cả. – Anh Cao bất lực nói.
Thấy Đông Hoa im lặng, anh Cao tiếp tục khuyên nhủ.
- Theo tôi, cứ để cô ấy luyện tập một thời gian, rồi tạm thời dùng tạm những gì hiện tại. Nếu thật sự không được thì tìm người khác. Tuy tiểu thư này có chút ý đồ đen tối, nhưng cô ấy không có ác ý gì. Hãy cho bọn trẻ một cơ hội!
Đông Hoa nghe lời anh Cao, mím môi mỏng, bất giác nhíu mày. Anh bất mãn nói.
- Tôi là người có thể dùng hết những gì mình có sao? Cô ấy không có ác ý gì sao? Chẳng phải cô ấy đang giả danh người khác để mưu đồ đen tối sao?
Anh Cao im lặng, bước ra ngoài.
Nhưng vừa đi được hai bước, anh Cao nhớ ra Hạ Tuyết vừa mới thay quần áo đến phòng luyện tập. Anh dần dừng lại.
Nếu anh không nhầm, Hạ Tuyết hẳn đã biết thân phận của anh rồi.
Vậy thì Hạ Tuyết có thật sự cố ý không?
Anh Cao cố nén cơn giận. Đông Hoa chưa bao giờ xem nhẹ âm nhạc, đó là lý do tại sao anh có thể sáng tác ra nhiều bài hát hoàn hảo. Đây cũng là lý do tại sao vé xem buổi hòa nhạc của Đông Hoa lại khó kiếm đến vậy.
Anh Cao quay lại mở cửa phòng và hỏi Đông Hoa, người đang chơi vĩ cầm.
- Nếu anh không hài lòng với cô ấy, chúng ta phải làm gì?
Đông Hoa chơi vĩ cầm hai lần, như thể đang nhớ lại giai điệu đã nghe chiều hôm qua. Anh nhẹ nhàng nói.
- Nếu cô ấy muốn làm nhạc công nữ của tôi như vậy, thì cứ để cô ấy làm. Nói cho cô ấy biết đi.
Anh Cao suýt nữa thì nôn ra máu. Anh bị ảo giác sao?
- Anh nói gì? Anh muốn cô ấy làm nhạc công nữ của anh? - Thái dương anh Cao giật giật. Anh tức giận đến mức đau cả đầu!
- Được, cô ấy được!
- Thật ra, tôi thấy cô ấy cũng không hợp. Hay là chúng ta lại tìm cô gái đó ở trường nhỉ? - Anh Cao mỉm cười hỏi.
Đông Hoa cất đàn vĩ cầm đi. Ánh mắt anh dừng lại trên mặt anh Cao, khẳng định nói.
- Được.
- Sao vậy? Chẳng phải vừa rồi anh không cam lòng sao? – Anh Cao cảm thấy mình hiểu lầm Đông Hoa. Anh bất an nói.
- Nếu tính cách của cô ấy có vấn đề, chuyện này bị bại lộ, sẽ không tốt cho danh tiếng của anh. Hơn nữa, anh đã nói cô ấy không xứng với tiêu chuẩn của anh rồi. Cô ấy là kẻ mạo danh...
Đông Hoa gật đầu.
- Anh đã biết cô ấy là kẻ mạo danh rồi, sao anh còn chọn cô ấy? - Anh Cao càng thêm khó hiểu.
Ánh mắt phượng của Đông Hoa lóe lên. Anh bình tĩnh nói.
- Tôi tin tưởng cô ấy nhất định sẽ giúp chúng ta tìm được người tôi muốn!
Anh Cao lập tức hiểu ra. Rồi khóe miệng anh khẽ cong lên, cười nói.
- Anh đúng là thú vị. Thì ra anh đang mưu tính chuyện này. Lần nào cũng không nói rõ ràng cho tôi biết, để tôi đoán mò bấy lâu.
Sau khi phàn nàn, anh Cao lo lắng nhìn Đông Hoa.
- Nhưng tôi hơi lo. Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi. Thời gian không còn nhiều nữa. Nhỡ không tìm được nghệ sĩ vĩ cầm thì sao?
Đông Hoa bình tĩnh nói.
- Chính vì thời gian gấp gáp nên cô ấy mới tìm mọi cách để tìm ra người đó. Chúng ta chỉ cần chờ tin tốt là được.
Anh Cao gật đầu. Anh sẽ làm theo lời Đông Hoa.