Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 556: Lãnh Đạo
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:42
Nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt cô và khí chất lạnh lẽo bao quanh cô, quản gia cảm thấy áp lực vô cùng. Ông không dám cự tuyệt.
Xem ra Cố lão phu nhân nói đúng. Nhị thiếu phu nhân sinh ra là để làm một vị lãnh đạo cao quý.
Nếu có ngày Đại thiếu gia thật sự không thể trở về, Nhị thiếu gia vì bệnh mà qua đời, Cố lão phu nhân tuổi già qua đời, thì Nhị thiếu phu nhân nhất định sẽ không để nhà họ Cố suy tàn.
Nhị thiếu phu nhân có năng lực làm được điều đó. Có lẽ đây chính là lý do tại sao Cố lão phu nhân lại thích Nhị thiếu phu nhân.
Quản gia gật đầu đáp.
- Vâng!
Kiều Niên lạnh lùng thu hồi ánh mắt, tay cầm thuốc đi lên lầu hai.
Bất kể Tưởng Nguyệt có âm mưu gì sau lưng, chỉ cần ở lại biệt thự nhà họ Cố một ngày, cô sẽ không bao giờ để Tưởng Nguyệt lại gần bà nội nữa, cũng không để Tưởng Nguyệt làm hại bất kỳ ai trong nhà họ Cố.
Khi Kiều Niên đến phòng ngủ, cô thấy Cố Châu đang ngồi bên giường Cố Kỳ, trầm ngâm suy nghĩ. Cô không biết anh đang nghĩ gì.
Kiều Niên mang thuốc đến cho Cố Kỳ, cẩn thận đỡ cậu dậy khỏi giường. Vẻ lạnh lùng trong mắt cô đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự dịu dàng và yêu thương. Cô khẽ nói.
- Tiểu Kỳ, ngoan ngoãn. Uống thuốc đi. Uống thuốc xong cháu sẽ khỏe lại!
Lông mi của Cố Kỳ khẽ run. Nhìn thấy khuôn mặt mơ màng của Kiều Niên, cậu gọi bằng giọng trẻ con.
- Mẹ ơi...
Bàn tay nắm chặt Cố Kỳ của Kiều Niên hơi run lên. Cô bất giác nắm chặt chiếc bát. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, đốt ngón tay trắng bệch.
Cố Châu ngồi bên cạnh cũng sững sờ.
Hai người đồng loạt nhìn Cố Kỳ.
Lúc này, Cố Kỳ đang nắm chặt cổ tay Kiều Niên, không muốn buông ra. Cứ như thể đây là cách duy nhất để cậu có thể nắm lấy mẹ mình.
Lòng bàn tay nhỏ bé của cậu nóng đến mức đáng sợ. Chỗ Cố Kỳ vừa túm lấy Kiều Niên dường như đã bị đóng dấu. Cảm giác nóng rát kéo dài rất lâu.
Hơi ấm ấy truyền từ cổ tay cô đến tận tim. Khuôn mặt cô lập tức tái nhợt, hơi thở bất giác trở nên gấp gáp.
Cậu bé gọi cô là mẹ sao?
Không hiểu sao, Kiều Niên cảm thấy lòng mình trống rỗng. Cô cẩn thận ôm chặt Cố Kỳ, khẽ nói.
- Tiểu Kỳ, uống thuốc nhanh lên!
Cố Kỳ vẫn còn choáng váng vì sốt. Lúc này, cậu không quên gật đầu.
Kiều Niên cẩn thận đút thuốc trong tay cho Cố Kỳ.
Sau khi Cố Kỳ uống xong thuốc, cậu l.i.ế.m môi khô khốc. Lông mi cậu rung lên như cánh bướm, đôi mắt từ từ hé mở. Trong đó có một lớp sương mù.
Cậu cố gắng mở mắt ra xem mẹ trông như thế nào, nhưng mí mắt nặng trĩu. Dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được. Cậu chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của mẹ.
Hơn nữa, ở mẹ có điều gì đó khiến cậu cảm thấy an tâm. Giọng nói của mẹ cũng rất dễ nghe...
Cố Kỳ mím môi. Thuốc đắng, nhưng thuốc mẹ cho cậu uống lại ngọt ngào.
Mẹ cuối cùng đã tìm thấy cậu rồi sao?
- Mẹ ơi... - Cố Kỳ lại thì thầm.
Khi Kiều Niên nghe thấy lời Cố Kỳ, tim cô đập thình thịch. Mắt cô bắt đầu ngấn lệ không thể kiểm soát.
Cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi và lo lắng trong lời nói của Cố Kỳ, cũng như sự thận trọng của cậu. Cậu chỉ là một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi, nhưng lời chào của cậu lại chứa đựng quá nhiều cảm xúc.
Mắt Kiều Niên đỏ hoe.
Hình như cậu rất nhớ mẹ. Cô phải rất cố gắng mới có thể giúp cậu tìm được mẹ.
Cố Kỳ không nhận được phản hồi. Cậu bé nhíu mày như một chú mèo con đang tìm mèo mẹ.
- Mẹ ơi...
Kiều Niên cảm thấy rất khó chịu, cơn đau ngày càng dữ dội. Cô không muốn làm Cố Kỳ thất vọng, cũng không muốn cậu bé thất vọng. Vì vậy, cô đồng ý.
- Được rồi, mẹ sẽ ở đây trông chừng con!