Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 557: Mẹ
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:42
Cổ họng Cố Châu nghẹn lại, giọng nói nghẹn ngào. Hai bàn tay đang đút trong quần bất giác run lên, mắt anh đỏ hoe.
Nghe thấy tiếng mẹ, lông mày Cố Kỳ dần giãn ra. Lông mi run rẩy, cậu cố gắng mở mắt ra nhìn rõ khuôn mặt mẹ. Nhưng mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở ra được.
Tim Cố Kỳ đau nhói. Cậu thực sự muốn nhìn rõ khuôn mặt mẹ. Cậu lại cất tiếng.
- Mẹ.
Mắt Cố Kỳ nhắm nghiền, nhưng vẫn còn ươn ướt. Nước mắt trào ra, một giọt rơi xuống mu bàn tay Kiều Niên. Nước mắt cậu còn nóng hơn cả nước mắt của Kiều Niên.
Kiều Niên đau lòng nhìn Cố Kỳ. Cô biết mình đã sai khi mạo danh mẹ Cố Kỳ, nhưng cô không muốn giấc mơ đẹp của Cố Kỳ bị phá hỏng. Cô muốn cho Cố Kỳ chút động lực để hồi phục càng sớm càng tốt.
Kiều Niên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Kỳ. Cô dịu dàng nói.
- Cố Kỳ, ngoan ngoãn nhé. Đừng khóc nữa. Mẹ ở đây rồi. Ngoan ngoãn nhé!
- Cố Kỳ rất ngoan. Cố Kỳ cũng không khóc. Ở lại với con nhé?
Kiều Niên nhìn Cố Kỳ với đôi mắt ngấn lệ, môi run run.
- Ừm.
Dần dần, Cố Kỳ lại mất ý thức và chìm vào giấc ngủ sâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé giãn ra, khóe miệng hơi cong lên. Trông cậu bé thật hạnh phúc.
Cố Kỳ dường như thực sự nghĩ rằng mẹ đã trở về.
Kiều Niên cảm thấy tim mình đau nhói. Nỗi đau ấy chân thật đến mức cô không thở nổi.
Cô thực sự đau lòng cho đứa trẻ này...
Sau khi Cố Kỳ ngủ say, Kiều Niên cẩn thận đặt cậu bé lên giường và đắp chăn cho cậu.
Cố Kỳ rời khỏi vòng tay Kiều Niên. Trong giây lát, cậu cảm thấy hơi khó chịu. Trông cậu rất bất an. Cơ thể nhỏ bé cứ vặn vẹo, như thể đang tìm một tư thế ngủ thoải mái và an toàn.
Kiều Niên đưa tay nắm lấy tay Cố Kỳ, khẽ nói.
- Tiểu Kỳ, mẹ đây rồi!
Nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy trong lúc ngủ, Cố Kỳ cuối cùng cũng thả lỏng và chìm vào giấc ngủ yên bình.
Kiều Niên không khỏi thở dài.
Nghĩ đến việc tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ đối với Cố Kỳ, và khi tỉnh lại, cậu vẫn sẽ là đứa trẻ chưa tìm thấy mẹ, lòng cô không khỏi đau nhói.
Điều này thật quá tàn nhẫn đối với Cố Kỳ!
Nghĩ đến đây, Kiều Niên không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Kỳ, dành trọn tình yêu thương cho cậu.
- Thằng bé thực sự rất thích em. Có lẽ trong tiềm thức, nó đã coi em là mẹ rồi.
Cố Châu, người vẫn im lặng ngồi bên cạnh, lên tiếng. Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất nặng nề.
Kiều Niên vẫn luôn chú ý đến Cố Kỳ. Nghe thấy giọng nói của anh, cô giật mình, tim như nhảy lên tận cổ họng.
Kiều Niên ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải đôi mắt đen láy của Cố Châu. Ánh mắt anh tràn ngập sự bất lực.
Kiều Niên khẽ thở dài, dần dần thu hồi ánh mắt. Ánh mắt cô lại rơi trên mặt Cố Kỳ, cô nói.
- Nó cô đơn lắm, nhớ mẹ lắm!
Nghe thấy lời Kiều Niên, Cố Châu nhớ đến cô gái run rẩy trong vòng tay mình đêm hôm đó.
Thật kỳ lạ. Tại sao anh không tìm thấy cô ấy?
Cố Châu đứng dậy, đi đến bên cạnh Kiều Niên. Anh ra lệnh.
- Em đi nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ trông chừng nó!
Nghe thấy lời Cố Châu, Kiều Niên nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của Cố Kỳ. Tay Cố Kỳ rất ấm, cô không nỡ buông ra. Cô khẽ nói.
- Giờ em không mệt nữa. Em sẽ ở bên thằng bé thêm một lúc nữa!
Thấy Kiều Niên đau lòng vì Cố Kỳ, Cố Châu liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Cố Kỳ. Anh khẽ hé miệng, nhưng không nói gì thêm.